Chương 91: Yên tâm (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"A Sính, ăn cái này sẽ không cảm thấy trong miệng vô vị sao?" Hạ Oánh cười thần bí với cô, lấy ra từ trong túi xách màu xanh lá cây một cái bình đóng hộp.

Đũa của cô chưa sử dụng, sạch sẽ, mở nắp chai và gắp một ít củ cải khô cay vào nắp hộp cơm nhôm: "Đây là mẹ tôi gửi, may mắn là tôi mang theo."

Buổi trưa cô từ ký túc xá đi ra, nhanh tay lẹ mắt sờ soạng một chai để trong túi xách, buổi chiều lúc đi học cô ngửi thấy mùi này, nước miếng thiếu chút nữa không nhịn được.

Tô Sính ăn một chút, cay đến thẳng lưỡi.

Cô vội vàng uống một ít cháo để ép bẹp vị.

Hạ Oánh nhìn thấy cười ha ha, cô gắp một miếng lớn nhét vào miệng, củ cải giòn rụn.

"Ăn chút cay đổ mồ hôi, cảm mạo sẽ nhanh khỏi thôi."

Khuôn mặt trắng bệch của Tô Sính bị sặc đến đỏ bừng, đôi mắt sáng bất đắc dĩ quét mắt nhìn cô gái ngồi đối diện, thấy cô ăn uống vui vẻ, trong lòng thở dài.

Cay quá đi mất.

Tô Nhụy một mình ngồi ở trong góc, nhìn cảnh này, cô mím môi.

"Bạn học." Một cô gái mặt ngỗng mang theo hộp cơm nhôm, chỉ vào chỗ trống đối diện cô: "Tôi có thể ngồi đây không?"

Tô Nhụy trầm mặc theo bản năng, khóe mắt liếc đến các bạn học nói cười xung quanh, ma xui quỷ khiến làm cô gật đầu đồng ý.

"Cám ơn cô." Cô gái mỉm cười.

Tô Sính cũng nhìn thấy cảnh này, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói chuyện với Hạ Oánh.

Có một số việc đã làm chính là đã làm, lúc ấy Tô Nhụy mang theo ác ý, hiện tại nhớ tới vẫn không cách nào tha thứ.

Mẹ tôi nói, không cần phải bận tâm đến tình cảm của người thân, từ thời điểm cô ta quyết định làm tổn thương bạn, tình bạn thời thơ ấu đã bị phá vỡ.

Chờ cô ăn chén cháo, Hạ Oánh đoạt lấy hộp cơm nhôm của cô mà mang đi rửa, không bao lâu lại dùng hộp cơm nhôm bỏ canh gừng tới.

"Cái này phải thừa dịp nóng để uống, không thể chờ nó hoàn toàn lạnh, lát nữa trở về ký túc xá cô uống xong ở trong chăn một đêm, đổ mồ hôi là được rồi."

Tô Sính gật đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành của cô gái, chân thành nói: "Cám ơn cô, Oánh Oánh.”

"Này, hai chúng ta là bạn bè mà." Bị cô nói như vậy, Hạ Oánh rất ngượng ngùng, bỏ hộp cơm nhôm vào túi xách. Sau đó thắt chặt nắp chai củ cải khô, cô nói: "Nếu không phải nhờ ghi chú của cô, trong lớp học bị thầy Từ gọi tên tôi sẽ xong đời."

"Khảo hạch cuối tháng chúng ta khoa có ba môn, tôi cảm thấy nhất định cô có thể đến đại học Đông Thành làm sinh viên trao đổi."

Khoa Y học Cổ truyền Trung Quốc có mười lớp, từ đầu năm học đến nay tổng cộng có hai lần thi, Tô Sính đều đứng đầu.

Đuôi mắt cô bé ửng đỏ, cô cầm canh gừng, nhẹ nhàng nói: "Cô cũng nhất định có thể.”

Hạ Oánh vốn hoàn toàn không có lòng tin bị lời nói dịu dàng của cô lây nhiễm: "Tôi có thể!”

Tô Sính chính là có một loại ma lực như vậy, điều mà cô nói ra, Hạ Oánh hoàn toàn tin tưởng, thậm chí cảm thấy mình có thể làm được.

Hai người nói chuyện, từ căng tin đi về phía ký túc xá.

Gặp Thẩm Kiều và Từ Tư Viễn đang đến trước mặt, bước chân Tô Sính dừng lại.

Từ Tư Viễn cũng nhìn thấy cô, ông nói với Thẩm Kiều: "Cô đến thư viện trước, lát nữa tôi tới.”

Thẩm Kiều không nói gì, trực tiếp cầm dây đeo đi về phía bên kia.

Mấy ngày nay cô và Từ Tư Viễn vẫn không có trao đổi, thời gian nghỉ ngơi đã chạy đến thư viện.

Từ Tư Viễn luôn ngồi chung quanh cô không xa không gần, giống như một loại làm bạn không tiếng động.

Cô muốn nói mình cũng không cần ai thương hại, nhịn lại nhịn cuối cùng cũng không nói ra miệng.

Chờ nghỉ sẽ đi xử lý chuyện hộ khẩu, Từ Tư Viễn nói sẽ đem hộ khẩu của cô vào dưới danh nghĩa ông.

Cô đối với cái gọi là ba đẻ mẹ đẻ cũng không có bất kỳ tình cảm nào, cô có gia đình, cô là con gái của nhà họ Thẩm.