Chương 92: Yên tâm (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chờ mẹ trở về, cô phải đi tìm mẹ, lâu như vậy không gặp, mẹ nhất định cũng rất nhớ cô.

Thấy Thẩm Kiều đi rồi, Hạ Oánh nhận thấy thầy Từ và Tô Sính có lời nói, có mắt nhìn mà nói: "A Sính, tôi đến ký túc xá ghi chép trước.”

Trong lòng Tô Sính cũng có chút thất thượng bát hạ, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Được.”

Hạ Oánh từng bước biến mất ở góc hành lang.

Giọng của Từ Tư Viễn bình tĩnh: "Ứng dụng của cơ sở dược liệu phê duyệt, mỗi thứ ba thứ sáu, cô có thể tự do ra vào căn cứ.”

"Thầy Từ à..." Tô Sính muốn nói lại thôi.

Trong lòng cô đương nhiên là vui vẻ, trong cơ sở dược liệu có rất nhiều loại thảo dược, phần lớn viết rất tỉ mỉ.

Mỗi sinh viên khoa Đông y đều khát vọng có thể đến cơ sở dược liệu, đây là cơ hội hiếm hoi có thể phân biệt được một lượng lớn dược liệu Trung Quốc.

Nhìn ra suy nghĩ của cô, Từ Tư Viễn không chút sợ hãi, ý bảo cô đi theo mình.

Tô Sính đi theo ông đến nơi học sinh ra vào không nhiều lắm, Từ Tư Viễn, thân như thanh tùng, thẳng tắp cao ngất.

"Thầy vì cảm thấy tôi bởi vì chuyện của Kiều Kiều như vậy mà bồi thường cho tôi, hay vì là bạn học của Tô Thành, cho nên làm trưởng bối chiếu cố tôi nhiều hơn?"

Tô Sính khàn khàn.

"Hai điều mà cô cảm thấy đều có." Từ Tư Viễn khó có được nụ cười, ông đỡ kính, giọng nói thanh đạm: "Thứ nhất, chuyện Kiều Kiều quả thật đối với cô có nợ, cô ấy là con gái tôi, lúc chuyện này phát sinh cô ấy tuy còn nhỏ, nhưng cô ấy là người được lợi.”

"Tôi là ba của cô ấy, chuyện này tôi cũng không thoát khỏi liên quan."

"Nhưng đây cũng không phải là chuyện để tôi cho cô đến cơ sở dược liệu bồi thường."

"Thứ hai, Tô Thành tuy rằng là bạn cùng phòng đại học của tôi, quan hệ giữa tôi và ông ấy cũng rất tốt, nhưng mà dù là ông ấy hay là tôi, đều không phải là người công tư bất phân, ông ấy từng viết thư cho tôi, nói cô rất thông minh, là hạt giống tốt trời sinh học thuốc Đông y."

"Đối với hạt giống tốt, tất cả những gì ta có thể làm chỉ có là hướng dẫn và mài giũa, dẫn dắt phương hướng cô muốn đi, học đông y không phải chuyện một sớm một chiều, cần phải mài giũa tâm tính bình tĩnh để nghiêm túc học tập."

"Vẫn là câu nói kia, tuy rằng cô có tri thức lý luận trong nhà truyền thụ, chung quy thiếu thực tiễn."

"Số 7 dã ngoại luyện tập chính là một cơ hội rất tốt."

Tô Sính ngơ ngác nhìn người thầy trước mắt.

"Bạn học Tô Sính, cô là thiên tài, là thầy của cô, thầy rất vinh hạnh." Từ Tư Viễn nhìn những đám mây đen dần chìm trên bầu trời, ông nói: "Y học Cổ truyền Trung Quốc sẽ không phụ lòng yêu thương của bạn.”

Ông đưa tay sau lưng và từ từ rời đi về phía thư viện.

Bóng lưng thong dong kiên định.

Nghĩ đến vừa rồi thầy nhắc tới Đông y học, trong đáy mắt bình tĩnh cuồng nhiệt gợn sóng, Tô Sính trong lòng rung động, một lúc lâu mới hoàn hồn.

Phương hướng trong lòng cô càng ngày càng rõ ràng, lúc trở về ký túc xá bước chân đều nhẹ nhàng lên.

Uống canh gừng xong, quấn chăn ngồi bên giường.

Cô bắt đầu tháo phong bì.

Phong thứ nhất là nam thành gửi tới.

Bên ngoài phong bì có ghi đứa cháu gái ruột.

Cháu gái A Nhuyễn:

Mấy tháng không gặp, không biết gần đây cháu có ổn không? Ông ngoại ở trên núi đào chút hoàng tinh hoang dã cùng thái tử sâm, vốn định tự mình đưa cho cháu, thế nhưng công việc bệnh viện phức tạp, thật sự không thoát khỏi thân.

Bà ngoại lại thêu giày vải cho cháu, là hoa tulip mà bà yêu thích nhất, hò hét để ông mang theo, đáng tiếc khó có thời gian rảnh rỗi.

Miền Bắc khô nhiều, chú ý uống nhiều nước, ăn nhiều thức ăn nhuận phổi, thư gửi đến quân khu hơn tháng không có hồi âm, ông ngoại thật sự lo lắng.

Lần trước pháo chế bổ khí ích huyết hoàn còn có hay không? Xin vui lòng trả lời thư kịp thời, ông ngoại chuẩn bị sớm, hy vọng chú ý đến cơ thể.