Chương 36 - Từ hôn 1

Sau khi giọng nói kia vang lên, người đó cũng đã đi đến trước mặt bọn họ rồi. Là Chu Hiểu Mỹ nhà bí thư đại đội.

Vẻ mặt của cô ấy cũng không có ác ý, chỉ dùng đôi mắt to của mình mafg tò mò nhìn Tưởng San San, trên khuôn mặt màu lúa mì khỏe mạnh của cô ấy cũng hoàn toàn không hết có chút ý tứ châm chọc nào.

Mặt Tưởng San San lại lập tức đỏ lên, cắn môi rồi đẩy Lưu Lệ Na ra, quay người nhanh chóng rời đi.

Lưu Lệ Na quả thực là khó xử đến to cả đầu.

Cô xoay người nói tiếng xin lỗi với Trình Nịnh: "Thanh niên tri thức Trình, em đừng so đo với cô ấy, trong nhà cô ấy có chút chuyện, gần đây tâm trạng không được tốt lắm."

"Tâm tình không tốt thì có thể bắt nạt người mới à, cô ta cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội cũ sao?" Vương Hiểu Quyên tức giận nói.

Bên cạnh cô, Hứa Đông Mai cũng trầm mặt xuống, nói: "Hơn nữa, cô ta vừa mở miệng đã công kích thanh danh của người khác, tự cô ta biết thẹn quán thành giận, thế thanh danh của người khác thì không phải là thanh danh sao? Đều là con gái kia mà, thanh danh của ai mà không quan trọng chứ?"

Bây giờ, đến cả Lưu Lệ Na cũng đỏ bừng mặt lên vì xấu hổ.

Nhưng cô ấy vẫn quay đầu nhìn qua Trình Nịnh, thành khẩn nói: “Thanh niên tri thức Trình, xin lỗi em, San San thực sự không phải là người xấu đâu. Chỉ là cô ấy hơi bốc đồng, nói năng khó nghe, nói chuyện lại không cân nhắc hậu quả, nhưng cô ấy thực sự không có ý xấu, em đừng so đo với cô ấy."

"Được rồi, em không so đo với cô ấy." Trình Nịnh cũng chân thành nói: "Vừa rồi không phải là em đã mắng lại rồi sao sao?"

Mọi người: "..."

Có mấy người nghe mà bật cười. Nhưng những nụ cười này đều không có ác ý, mà đều là tiếng cười sảng khoái.

Mặt Lưu Lệ Na càng đỏ hơn.

Trình Nịnh nhìn bộ dạng Lưu Lệ Na có chuyết quẫn bách, cảm thấy giống như mình đang bắt nạt người thành thật vậy.

Ngẫm lại, mọi người đều là thanh niên tri thức xuống nông thôn, tương lai còn có rất nhiều việc phải làm, rất cần sự đồng lòng của mọi người, cô không nên vì chuyện này mà làm mất đoàn kết trong nhóm các thanh niên tri thức, làm nảy sinh hiềm khích giữa các phòng trong ký túc xá. Thế nên, Trình Nịnh khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Không phải là lỗi của chị, chị không cần xin lỗi em đâu."

Suy nghĩ một chút, cô lại nói thêm: “Thấy chị nói tốt cho cô ấy như vậy, hẳn là cô ấy làm người cũng nhất định có chỗ đáng khen. Chỉ là em với cô ấy thật ra vẫn là người xa lạ, cô ấy vừa xuất hiện đã mắng em mấy câu như là ‘đeo bám đàn ông không bỏ’, ‘khiến người ta nhìn mà chướng mắt’, đặt bản thân chị vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút xem, nếu em không phải là kiểu người bị mắng sẽ mắng lại, đứng thẳng lưng không để ý đến những lời nhàn thoại, mà là một cô gái khác có tính cách hơi yếu đuối và sĩ diện, chẳng lẽ cứ để mặc cho cô ấy trút giận như thế, sau đó để em khổ sở vì bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ cũng là xứng đáng phải chịu sao? Cho dù chị có là bạn của cô ấy thì cũng nên công bằng một chút với người khác với chứ.”

Sau khi nói xong, cô cười trấn an với Lưu Lệ Na, nói: "Có điều chị cứ yên tâm, em sẽ không so đo với cô ấy đâu.”

Bởi vì có chuyện gì cô cũng sẽ trực tiếp giải quyết luôn, chứ không phải là để trong bụng mà so đo đâu.

****

Trình Nịnh rời đi cùng với mấy người bạn cùng phòng của mình.

Chu Hiểu Mỹ cũng đuổi theo, đi cùng với cô. Lần này Chu Hiểu Mỹ đến đây là để tìm Trình Nịnh và Mẫn Nhiên.

Để lại một Lưu Lệ Na đứng đằng sau mà cười gượng. Cô ấy lớn hơn Tưởng San San vài tuổi, hai người là hàng xóm sống trong cùng một khi nhà, có thể nói là nhìn nhau mà lớn lên, thế nên cô ấy cũng tương đối rõ ràng chuyện nhà họ Tưởng.

Thế nên cô ấy luôn có cảm giác thương tiếc cho Tưởng San San.

Nhưng cô ấy cũng biết, bản thân mình thông cảm và bao dung cho Tưởng San San, nhưng lại không thể bắt những người khác cũng phải thông cảm và bao dung như mình được.

... Đối phương lại còn là một người mới tới, nhỏ hơn Tưởng San San vài tuổi nữa chứ.

Lưu Lệ Na thở dài.