Chương 50: Anh Nguyên đưa cho thanh niên tri thức Trình

Ngay khi tấm biển này được treo lên, lại thêm thông báo được đưa ra vào buổi trưa, giống như thể có một hòn đá được thả vào nồi nước sôi vậy.

Người dân trong thôn vô cùng phấn khởi.

Đám thanh niên trí thức thì vừa kích động lại vừa bận rộn cân nhắc.

Họ đều biết rằng một nhà máy thì không chỉ cần những công nhân có trình độ mà còn cần những cương vị khác nữa.

Chẳng hạn như quản lý, chẳng hạn như kiểm tra chất lượng, chẳng hạn như kế toán, còn cả nhân viên tuyên truyền, nhân viên bán hàng, v.v.

Cho nên trong lòng đều cực kỳ ngứa ngáy.

Ai có chút thân thiết với Hàn Đông Nguyên thì đi hỏi Hàn Đông Nguyên, ai không dám đi hỏi trực tiếp anh thì liền chạy đến tìm Liêu Thịnh và Từ Kiến Quốc để nói chuyện.

Cả buổi chiều, mọi người trong xưởng mộc đều không có tâm trạng làm việc. Toàn bộ xưởng mộc đều náo nhiệt.

Cả mấy người Vương Hiểu Quyên, Hứa Đông Mai, Mã Đình Đình, Mẫn Nhiên đều vây quanh Trình Nịnh, thỉnh thoảng lại hỏi cô một hai câu.

Hỏi cô có biết chuyện nhà máy chế phẩm trúc mộc sẽ sắp xếp như thế nào cho nhóm thanh niên tri thức không?

Trình Nịnh đương nhiên không biết.

Đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến "Nhà máy Chế Phẩm Trúc Mộc Thượng Hàn" đấy.

Kiếp trước, ngoại trừ bà nội Hàn thỉnh thoảng lại cằn nhằn mấy câu thì không có ai nói với cô về chuyện của Hàn Đông Nguyên cả.

Nhiều điều những chuyện mà anh đã làm khi về nông thôn đều là cô nghe được khi mọi người nói chuyện ở nhà họ Hàn, hoặc là ghép lại dựa vào những gì nghe được khi anh nói chuyện điện thoại với người khác bao năm qua.

Nhà máy này...

Cô trầm tư nhìn tấm biển lớn ghi chữ "Nhà máy Chế Phẩm Trúc Mộc Thượng Hàn" được treo trên cây cột gỗ lớn ở lối vào xưởng gỗ. Nghe Vương Hiểu Quyên hỏi chuyện, cô mới phục hồi tinh thần, lắc đầu nói: "Thanh niên tri thức Hàn không nói gì với em cả. Em cũng mới đến mà, biết còn ít hơn cả mọi người nữa.”

Triệu Chi vẫn luôn dỏng tai lên, chú ý tới động tĩnh bên nhóm Trình Nịnh.

Nghe cô nói vậy, cô ta lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hàn Đông Nguyên quả nhiên cũng không thèm quan tâm đến "hàng xóm" cùng một khu nhà, lại còn đuổi theo anh mà đến đây như Trình Nịnh nhỉ.

*

Hàn Đông Nguyên – người không thèm quan tâm đến việc "hàng xóm" đã đuổi theo mình đến đây, vào buổi chiều đã nhận được ba bao hàng to quá khổ.

Lúc đó anh còn đang ở xưởng gỗ.

Lý Viễn Cường - kế toán của đại đội, chạy tới thông báo cho anh, cười nói: "Đông Nguyên, nhà cậu có gửi đồ đến cho cậu đấy. Đến ba cái bao tải to quá khổ, mỗi cái đều nặng như đá. Tôi còn phải giúp Tiểu Cao nhấc nó xuống khỏi xe bò đấy. Bên trong hẳn là có không ít thức ăn đâu, cách mội cái túi da rắn mà tôi còn có thể ngửi thấy mùi thơm luôn ấy.”

Tôn Kiện và Chu Tiên Khai ở cùng ký túc xá với anh, vừa nghe vậy đã vươn đầu qua, hai mắt sáng ngời rồi.

Gần đây, bởi vì Trình Nịnh đến, mang đến đây cho Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên không ít đồ ăn, thế nên cuối cùng ký túc xá bọn họ cũng đã có thể nói lời tạm biệt với những ngày chỉ có thể uống cháo ngô hoặc cháo khoai lang, ăn bánh bao hấp bột mì đen rồi. Nhưng mà dù có nhiều đồ ăn thì cũng không thể chịu nổi khi mấy người bọn họ ăn mỗi ngày như vậy.

Mấy món sốt thịt, thịt bò ướp, cá khô gì đó đều sắp cạn cả rồi, vừa nghe nói trong nhà Hàn Đông Nguyên gửi cho anh ba túi đồ lớn, mắt bọn họ không sáng lên sao được?

Mí mắt Hàn Đông Nguyên thậm chí còn không thèm nhấc, chỉ nói với Lý Viễn Cường: "Được, cảm ơn kế toán Lý. Đợi chút nữa làm việc xong tôi sẽ đi lấy."

"Anh Nguyên, bọn em đi cùng giúp anh một tay." Chu Tiên Khai vươn đầu qua nịnh nọt.

Hàn Đông Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười mà đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu ta.

Sau khi xong việc, mấy người bọn họ liền đến chuồng bò mượn một con đến, kéo xe bò chở ba bao tải lớn về ký túc xá của thanh niên tri thức.

Chỉ là, khi xe bò dừng lại, Hàn Đông Nguyên đang ngồi điều khiển bò cũng không xuống xe, nhìn ba người Liêu Thịnh, Tôn Kiện và Chu Tiên Khai đã chuyển ba cái bao tải lớn xuống thì anh nói thẳng: “Tôn Kiện, Tiên Khai, Thịnh Tử, mấy cậu giúp đỡ trực tiếp đưa đống đồ này đến ký túc xá của thanh niên tri thức Trình đi, khi nào về thì tôi sẽ cho mỗi người một vại mắm cá khô.”

Nói xong, anh liền quay đầu, nắm dây cương néo con bò già một chút, rồi lại khua xe bò đi thẳng ra khỏi sân.

Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: ???

"Nhanh lên đi." Liêu Thịnh chẳng hề ngạc nhiên chút nào, nói: "Đưa đến đâu cũng không thiếu đồ ăn cho mấy cậu đâu? Đi thôi, nói không chừng em gái Nịnh Nịnh sẽ càng hào phóng hơn một chút đấy."

Ít nhất cũng sẽ không đến mức tiếc với anh ta một cái kẹo sữa Thỏ Trắng.

Sau đó, anh ta lại chỉ đạo Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: “Cẩn thận một chút, đừng để bị va, cũng đừng có kéo như vậy. Đồ của nữ đồng tính rất quý giá, đừng có làm hỏng đó.”

Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: ...Thiệt tình.

Mấy người họ vất vả chuyển mấy cái bao tải lớn đến trước cửa phòng ký túc xá của Trình Nịnh, ngày đông mà mệt đến nổi mồ hôi đầy đầu.

Vương Hiểu Quyên hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

"Anh Nguyên đưa cho thanh niên tri thức Trình." Chu Tiên Khai tuỳ tiện nói: “Nghe nói là trong nhà anh Nguyên gửi tới. Ai mà biết cơ chứ, cũng có thể là anh Nguyên cố ý mua ở huyện thành về cho thanh niên tri thức Trình.”

Mọi người: ...