Chương 49: Nhà Máy Chế Phẩm Trúc Mộc Thượng Hàn

"Chỉ là, Đông Nguyên à... Mời người đến như vậy có tốn tiền không? Cậu cũng biết đấy, tình hình đại đội của chúng ta..."

Sắc mặt Hàn Hữu Phúc có chút xấu hổ.

Bọn họ không hỏi, nhưng với thợ mộc đã về hưu, cấp bậc hơi cao một chút thì lương tháng ít nhất cũng năm mươi sáu mươi đồng rồi.

Đại đội bọn họ thu thập thổ phẩm vùng núi cả mùa thu, nhờ Hàn Đông Nguyên bán lên Bắc Thành thì cũng chỉ bán được có hai trăm đồng với vài trăm cân phiếu lương thực.

Mà số tiền đó còn là tiền cứu mạng thôn dân trong mùa đông này nữa chứ.

Hàn Đông Nguyên nhàn nhạt nói: "Không sao, vẫn như tôi đã nói lúc trước, chi phí giai đoạn đầu sẽ do tôi lo."

Trên thực tế, một nửa số công điểm của các thôn dân làm việc ở xưởng gỗ là do anh ứng ra trước để trả.

Anh đã ký một thỏa thuận với đại đội, trước mắt anh sẽ ra tiền cho các khoản chi phí ban đầu cần thiết để thành lập một nhà máy sản xuất các sản phẩm từ tre và gỗ. Nhưng tất cả mọi chuyện của nhà máy, bao gồm chuẩn bị, sắp xếp nhân sự, tuyển kế toán, v.v. thì đều phải độc lập với đại đội, hơn nữa đại đội cũng không thể can thiệp vào, mọi việc đều phải do anh sắp xếp.

Mùa thu đông năm ngoái, anh đã âm thầm dùng radio tự lắp ráp và phiếu gạo để thu mua một đám thổ sản vùng núi, sau đó lại vận chuyển chúng ra ngoài cùng với đống thổ sản vùng núi của đại đội, kiếm lời được một khoản.

Nhưng để trang trải toàn bộ chi phí ban đầu cho việc thành lập nhà máy sản xuất sản phẩm tre và gỗ thì vẫn phải lập kế hoạch tỉ mỉ hơn. May thay, Trình Nịnh bất ngờ đưa cho anh một số tiền lớn, mới có thể lập tức giải quyết được vấn đề tài chính ban đầu.

"Cũng không thể để cậu chi hết như vậy được."

Hàn Hữu Phúc và Chu Phác Hòe nhìn nhau, cắn răng nói: "Đại đội nên hỗ trợ thì vẫn phải hỗ trợ chứ."

"Tiền thì không cần." Hàn Đông Nguyên xua tay nói: “Tôi biết rất rõ tình hình của đại đội ta, mấy chú có thể tin tưởng tôi như vậy thì đã là sự hỗ trợ lớn nhất rồi. Nhưng mà, cũng đã thỏa thuận rồi, sau này chuyện của nhà máy vẫn phải để tôi quyết định.”

Vừa nói, anh vừa nhìn bí thư đại đội.

"Tất nhiên rồi." Bí thư đại đội Chu Phác Hòe xoa hai tay vào nhau, mỉm cười đồng ý.

Ông vừa nhìn danh sách, trong đó có cả tên thằng con trai út Chu Lương Sơn của ông nữa. Thằng út nhà ông không muốn xuống ruộng làm việc, khiến ông quả thật là sầu thối ruột. Bây giờ nó có thể học nghề thợ mộc, quả thật là làm ông vui mừng không thôi.

Ông cố gắng hết sức để thu lại ý cười, nói: “Cái nhà máy này đều do một tay cậu làm nên, hàng hóa làm ra phải bán đi đâu cũng chỉ một mình cậu biết. Chúng tôi nhất định sẽ không nhúng tay vào đâu.”

Hàn Đông Nguyên gật đầu nói: “Chuyện vẽ hình hay viết chữ thì mấy chú cũng không cần phải lo lắng đâu, tôi sẽ chọn vài người trong số các thanh niên tri thức. Ngoài ra, cũng đã thỏa thuận rồi, số tiền nhà máy kiếm được, sau khi trừ đi tiền lương cho công nhân và tiền nguyên vật liệu, nếu còn dư lại thì tôi có quyền dùng nó để phát triển nhà máy, mua sắm thiết bị, phát tiền thưởng cho công nhân. Nếu vẫn còn dư lại, thì tôi sẽ dùng một nửa để phát triển các hàng mục khác, ví dụ như xây trường tiểu học trong thông, xây dựng một nhà máy khác, v.v. Nửa còn lại cuối cùng kia mới có thể giao cho đại đội.”

Tất nhiên đại đội trưởng và bí thư đại đội cũng sẽ không có ý kiến rồi.

Đại đội bọn họ quanh năm đều thiếu tiền thiếu lương thực, có chút thu nhập là đã không tồi rồi, huống chi những điều Hàn Đông Nguyên nói đều là vì thôn mà suy nghĩ?

Vì để mấy đứa nhỏ trong thôn có thể đi học, chuyện bọn họ muốn xây trường tiểu học cũng không phải là mới nghĩ đến ngày một ngày hai thôi đâu.

Sau khi đã thông qua mọi chuyện, Hàn Đông Nguyên cũng không nói cụ thể mọi chuyện với đại đội trưởng và bí thư đại đội.

Vốn dĩ anh đã không có ý định để họ tham dự vào quá nhiều.

Khi trở lại xưởng gỗ, anh gọi Liêu Thịnh và Từ Kiến Quốc đến để cùng nhau mở một cuộc họp nhỏ, bàn bạc cụ thể các phương án sắp xếp cho nhà máy sản xuất sản phẩm tre và gỗ.

Đến buổi trưa, một tấm biển gỗ rất lớn và dễ thấy được treo bên ngoài xưởng gỗ, trên đó ghi "Nhà Máy Chế Phẩm Trúc Mộc Thượng Hàn". Sau đó, cũng thông báo thành lập nhà máy với những người dân trong thôn và các thanh niên tri thức có mặt tại đó, cùng với việc sắp xếp học nghề mộc với một sư phụ có tay nghề lâu năm.

"Cái bảng hiệu này chỉ là treo trước vậy thôi. Chờ sau này chúng ta chọn ngày tốt, chính thức tổ chức nghi thức cắt băng khánh thành. Trước tiên cứ vậy đã, cũng tiện cho chúng ta sắp xếp các công việc kế tiếp.”

Anh chậm rãi nói: “Nhà máy chế phẩm trúc mộc của chúng ta sẽ sản xuất nhiều loại sản phẩm được làm từ tre và gỗ, sẽ có rất nhiều phân đoạn trong quy trình sản xuất. Năm người này được chọn ra là vì qua quan sát của tôi trong mấy ngày nay, bọn họ tương đối phù hợp với những phân đoạn sắp được học trong quy trình sản xuất. Ngoài ra, còn có các phân đoạn khác như cưa gỗ, mài nhẵn, lắp đặt đều cần người. Chỉ cần mọi người có thiện chí và muốn làm việc thì nhà máy chế phẩm trúc mộc của chúng ta luôn chào đón mọi người. Ngoài ra, công việc của mọi người cũng không phải là cố định mãi, nếu mọi người muốn xin chuyển qua làm việc ở một phân đoạn khác, chỉ cần qua được khảo hạch về trình độ kỹ thuật, làm nhanh làm tốt, thái độ làm việc đoan chính, thì liền có thể chuyển việc.”