Chương 11: Ăn đường

Sáng sớm ngày kế Lâm Tiểu Ngọc dậy sớm để nấu ăn, Hà Tụng mơ mơ màng màng cũng muốn đứng lên đi theo, Lâm Tiểu Ngọc lại không thể làm gì được anh, nhưng cô khá thích sự dính người của anh chồng ngốc nghếch này.

Lâm Tiểu Ngọc lại nghĩ đến người bạn trai mà cô từng hẹn hò ở trường đại học, là mối tình đầu của cô. Khi đó cô cũng rất dính người, nhưng kết quả anh ta lại rất khó chịu với cô, thậm chí ngay cả mỗi ngày gọi điện thoại cũng không đồng ý. Lúc đó Lâm Tiểu Ngọc không hiểu, bọn họ đều là sinh viên, cũng không bận rộn lắm, tại sao ngay cả điện thoại cũng không có thời gian gọi điện? Sau này mới biết, chính là không thích, đối mặt với người mình thích, làm sao có thể nhịn được không liên lạc.

Chờ hai người tới phòng bếp, mới phát hiện Điền Phương đã bận rộn làm việc. Lâm Tiểu Ngọc lúng túng xoa xoa cái mũi, rõ ràng ngày hôm qua đã đồng ý sau này cô sẽ nấu ăn. Kết quả cô vẫn dậy muộn, nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Ngọc trừng mắt nhìn Hà Tụng, tất cả đều là lỗi của anh, nửa đêm qua cô đang ngủ say, kết quả lại bị tên ngốc này lăn qua lăn lại làm một lần nữa.

Điền Phương không hề bất mãn khi nhìn thấy hai người đứng đó, thậm chí còn ôn hoà nhã nhặn nói với Lâm Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc à, hôm nay con giúp mẹ nhóm lửa là được, đốt lên để sửa ấm."

Lâm Tiểu Ngọc đè sự kinh ngạc trong lòng, cô trả lời một tiếng, ngồi xuống băng ghế nhỏ trước bếp. Hà Tụng thấy không còn chỗ cho mình, anh lập tức chạy vào trong phòng cầm ghế xếp nhỏ đặt bên cạnh Lâm Tiểu Ngọc, ngồi xuống.

Điền Phương nhìn dáng vẻ con trai ngốc nuôi tốn cơm nhà mình, vẻ mặt không nói nên lời, suy nghĩ một lúc mới nói: "Tiểu Tụng giúp mẹ đi nhìn ổ trứng gà một chút, xem có trứng gà hay không?"

Hà Tụng nhìn Lâm Tiểu Ngọc bên cạnh một chút, thấy cô gật đầu một cái lúc này mới vui mừng chạy ra ngoài.

Đợi đến sau khi Hà Tụng đi ra ngoài, Điền Phương giống như vô tình ho khan hai tiếng, chậm rãi mở miệng nói: "Hai người các con, cái đó, con quản Hà Tụng một chút, buổi tối con đừng nuông chiều thằng bé quá nhiều..."

Mới vừa rồi bà còn thấy lúc Lâm Tiểu Ngọc ngồi xuống còn đỡ eo.

Điền Phương không tiếp tục nói nữa, mặt Lâm Tiểu Ngọc vọt một chút liền đỏ lên. Không trách thái độ của mẹ chồng với cô khác hẳn hôm qua, hóa ra là tối ngày hôm qua nghe được, cô quên nhà cũ không cách âm, nhưng ngày hôm qua cô không gây ra nhiều tiếng động lắm, khi hét lên cô cũng thu lực đạo.

Lâm Tiểu Ngọc không gây ra nhiều tiếng động lắm, nhưng là một lần cuối cùng Hà Tụng quá hưng phấn, âm thanh trực tiếp đánh thức Điền Phương cách vách, thật may bí thư Hà là người ngủ sâu, nếu ông lại bị đánh thức thì thật là muốn ném luôn mặt mũi.

Lâm Tiểu Ngọc mang thêm củi, ánh lửa ánh đỏ lên khuôn mặt cô, giữa tiếng củi cháy tanh tách, Điền Phương nghe được Lâm Tiểu Ngọc khẽ dạ nhẹ một tiếng.