Chương 12: Ăn đường (2)

Tiếp theo hai người cũng không nói nửa lời, cho đến khi Hà Tụng hào hứng cầm hai quả trứng chạy vào, trực tiếp nhét vào trong tay cô, nói: "Vợ, chiên trứng ăn."

Lâm Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn Điền Phương, cô biết ở niên đại này trứng gà là đồ tốt, cô muốn hỏi ý kiến của Điền Phương một chút.

Điền Phương nhớ tới những lời Hà Tụng nói tối hôm qua trên bàn cơm, sợ anh lại làm cô khó xử, bèn nói với Lâm Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, chiên vài quả trứng đi, để nó không làm ầm ĩ trên bàn cơm, nháo không ăn cơm mẹ nó nấu."

Nói xong bà liếc nhìn Hà Tụng đang cười ngây ngô một cái.

Lâm Tiểu Ngọc nhận ra lúc Điền Phương nói lời này bà cũng không tức giận, cô cũng đứng dậy đi ra sân nhặt một ít hành lá, làm món trứng tráng đơn giản với hành lá.

Mọi người cơm nước xong liền đi làm, trước khi rời đi, Lâm Tiểu Ngọc thấy Hà Hàng len lén đưa cho Hà Tụng một vật, ngay sau đó Hà Tụng liền cười lên.

Sau khi mọi người rời đi, Hà Tụng kéo Lâm Tiểu Ngọc vào trong phòng. Lâm Tiểu Ngọc cho là anh lại muốn làm chuyện kia, cô mới vừa muốn từ chối thì thấy Hà Tụng đưa vật trong lòng bàn tay đến trước mặt cô như hiến bảo vật vậy.

Lâm Tiểu Ngọc nhìn viên kẹo đường trái cây một chút, hỏi: "Đây là em trai cho anh?"

Hà Tụng gật đầu một cái nói: "Anh thương vợ, nên cho vợ ăn."

Lâm Tiểu Ngọc mỉm cười xoa xoa đầu Hà Tụng, thản nhiên cầm lấy viên kia đường, lột ra bỏ vào trong miệng mình. Lúc này Hà Tụng lại đối tốt với cô như vậy.

Đã rất lâu rồi cô không ăn đường, không nghĩ tới hoá ra đường lại có vị ngọt như vậy.

Đừng nhìn Hà Tụng ngốc, nhưng anh làm việc cũng đâu ra đó, củi trước nhà đều do anh nhặt, đám người bí thư Hà hoàn toàn không cần nhọc lòng chút nào. Anh kéo Lâm Tiểu Ngọc đi vào chỗ sâu hơn sau núi, ở đây có ít người, củi cũng nhiều hơn.

Thật vất vả mới đến nơi, Lâm Tiểu Ngọc đã thở hồng hộc, may trước đây nguyên chủ làm việc chăm chỉ, có chút thể lực. Nếu để cho người là cô đây ở hiện đại làm trong văn phòng hai năm, phỏng đoán lòng bàn chân cũng sớm mài ra hạt mụn nước.

Lâm Tiểu Ngọc nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu đi theo Hà Tụng nhặt củi, không lâu lắm đã nhặt được hai gùi, còn thêm một gánh, một số cái lớn hơn phải xử lý mới có thể nhặt được. Còn một cái cây đại thụ bị gió quật ngã hai ngày trước, Hà Tụng cưa một nửa, chặt thành từng khúc vừa phải, chất thành đống, bó lại thành một gánh, nửa còn lại để chờ buổi chiều hoặc là ngày mai đến lấy thêm.

Lâm Tiểu Ngọc thấy trên núi này có thật nhiều rau củ dại, còn phải một lúc nữa đến buổi trưa mới kết thúc công việc, vì vậy cô cũng không vội vã xuống núi. Cô kéo Hà Tụng đi khắp nơi đào rau dại, hai người đi đến một bụi cây, hai mắt Lâm Tiểu Ngọc sáng lên, cô vội vàng túm lấy tay áo Hà Tụng bảo anh đừng có lên tiếng.

Hà Tụng nhìn thấy thứ trước mắt, trong nháy mắt cũng ngây ngẩn.