Chương 2: Xuyên qua thập niên 70 (2)

Đang suy nghĩ thì có hai người đi vào phòng. Là một thím trông chừng bốn mươi năm mươi tuổi, người còn lại là người đàn ông vừa gọi cô là vợ, nhìn khoảng hai mươi, cao to khỏe mạnh, diện mạo ngược lại trông rất đoan chính, ít nhất dễ nhìn hơn nhiều so với bạn trai cũ xấu xí, cặn bã của cô.

Hai người đi tới đứng bên cạnh Lâm Tiểu Ngọc rồi dừng lại, Điền Phương thở dài trước, nói: "Thanh niên trí thức Lâm, chuyện của cô với Hà Tụng chúng tôi không ép, nếu cô không muốn thì về khu thanh niên trí thức đi, chuyện ngày hôm qua coi như chưa từng xảy ra."

Sao đoạn này nghe quen quá vậy? Đợi một chút? Hà Tụng? Đây không phải tên anh trai tiểu tam, tiểu tứ hay là tiểu ngũ ngốc nghếch của nam chính trong cuốn tiểu thuyết cô đọc trước đó sao?

Trước đó, quyển sách này là quyển niên đại văn bạn thân đề cử cho cô, cô ấy nói trong đây có một nữ phụ độc ác trùng tên với cô. Trước khi xuống nông thôn cô ta là một tiểu thư nhà giàu, sau khi xuống nông thôn, cô ta không chịu nổi môi trường nông thôn, ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, bị nữ chính và những người khác chỉnh rất nhiều lần mới dừng làm loạn. Kết quả năm nay họ bắt đầu thông báo cho những thanh niên trí thức ở nông thôn có thể trở lại thành phố. Mà trong danh sách không có tên cô ta nên tính toán âm mưu để nữ chính kết hôn với cậu con trai ngốc nghếch của bí thư chi bộ để mình có thể thay thế trở về thành phố. Kết quả không nghĩ tới, không thể trở về thành phố, mưu hại người khác nhưng bản thân lại vào tròng.

Vốn dĩ nữ phụ nguyên tác không muốn gả cho kẻ ngốc, nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, gả cho kẻ ngốc cũng không phải là không có chỗ tốt, có thể dụ dỗ hắn xin bí thư chi bộ cấp cho cô ta hạn ngạch để năm sau trở về thành phố. Dù sao thì gia đình bí thư chi bộ cũng thương đứa con trai ngốc nghếch này nhất, ngay cả nam chính cũng phải tránh sang một bên. Kết quả thật ngoài dự đoán, kẻ ngốc cũng biết đêm động phòng hoa chúc. Buổi tối đầu đêm tân hôn muốn ngủ với nguyên chủ, nguyên chủ không chịu, quýnh lên va vào bàn.

Lâm Tiểu Ngọc chạm vào miếng vải thưa trên đầu mình, xem ra cô không phải xuyên không mà là xuyên sách. Cũng tốt, xuyên sách tốt hơn xuyên không nhiều, ít nhất cô cũng biết đại khái hướng đi của cốt truyện, sẽ không mù mịt như vậy.

Còn không kịp chờ Lâm Tiểu Ngọc nói chuyện, Hà Tụng đứng sau lưng Điền Phương kéo nhẹ vạt áo mẹ mình một cái, bĩu môi nói: "Mẹ, con không muốn vợ con đi."

Điền Phương xoay người vỗ đầu Hà Tụng, khuyên nhủ: "Tiểu Tụng nghe lời, để cho thanh niên trí thức Lâm trở về đi thôi."

Hốc mắt Hà Tụng nhanh chóng đỏ lên, không ngừng nhìn về phía Lâm Tiểu Ngọc ngồi trên giường, hiển nhiên không muốn nghe lời mẹ nói.

Lâm Tiểu Ngọc nhìn hai mẹ con trước mắt, cuối cùng rơi vào đôi mắt có chút ngấn nước của Hà Tụng, kiên định nói: "Tôi không về, tôi sẽ ở lại đây."

Cô mới không trở về đâu. Nguyên chủ ở khu thanh niên trí thức bị người chê chó ghét, mặc dù diện mạo của cô ta rất đẹp, nhưng ngay cả nam thanh niên trí thức một người cũng không thích cô ta. Có thể thấy rất rắc rối, cô cũng không muốn đứng lên chống lại một nhóm người để sống qua ngày.

Trong cốt truyện ban đầu, nguyên chủ đã quay về, thậm chí có thể nói ngựa không ngừng vó câu lăn một vòng trở về, nhưng ở khu thanh niên trí thức không có ai chào đón cô ta, thậm chí ngay cả nữ thanh niên trí thức cũng đóng cửa không cho cô ta vào, chính cô ta lại ảo não trở về nhà họ Hà.

Nhà họ Hà cũng không có cách nào với nguyên chủ, chỉ có thể để cho cô ta ở lại, dù sao trên danh nghĩa cũng là người nhà bọn họ. Nói thật thì sau này nhà họ Hà đối xử với cô ta không tệ, thậm chí sau khi lập gia đình, nguyên chủ cả ngày ở nhà không làm việc cũng không ai nói, ngược lại là nguyên chủ khiến nhà họ Hà gà bay chó sủa, không chỉ có bất hòa trong cuộc hôn nhân với Hà Tụng, thậm chí còn vừa ý nam chính, cũng chính là em trai chồng trên danh nghĩa của cô ta, nam chính còn có thể làm gì? Kết quả đương nhiên là thất bại. Cuối cùng, nhà họ Hà không thể chịu nổi cô ta nữa, đành cho cô ta một suất để trở về thành phố.

Sau khi nguyên chủ trở về thành phố, cô ta quả thật tìm được một người đàn ông có gia cảnh không tệ để kết hôn. Tuy nhiên, kết quả đêm tân hôn không có máu xử nữ, người đàn ông đó thẹn quá hóa giận đánh cô ta một trận, những ngày sau đó, cô ta thường xuyên bị bạo hành ở nhà, nhà mẹ đẻ cũng không quản được.

Thật ra thì nguyên chủ cũng quả thật bị oan, cô ta thật sự chưa từng ngủ với người đàn ông nào khác, nhưng sao người ở thời đại này có thể biết rằng không phải phụ nữ nào cũng sẽ có máu ở lần đầu quan hệ chứ? Dù là ở hiện đại cũng có rất nhiều đàn ông não bé dốt nát coi việc không chảy máu lần đầu tiên là cơ sở để xác định phụ nữ còn trinh hay không.

Điền Phương nhìn vẻ mặt kiên định của Lâm Tiểu Ngọc, còn có chút nhức đầu. Dù sao người phụ nữ này cũng bởi vì không muốn động phòng với con trai bà mà đi tìm chết, nếu để cô ở lại, cô lại tìm đến cái chết thì sao?

Lâm Tiểu Ngọc nhìn thấu do dự của Điền Phương, trực tiếp kêu: "Mẹ, con sẽ sống thật tốt với Hà Tụng ở trong nhà này, sẽ không tìm chết nữa."

Trong nguyên tác, từ đầu tới đuôi Lâm Tiểu Ngọc chưa bao giờ gọi Điền Phương là mẹ.

Điền Phương cũng bởi vì một tiếng mẹ này mà vừa mừng vừa sợ, một lát sau mới tỉnh táo lại, do dự hỏi: "Cô sẽ không phải là... Té hỏng đầu rồi chứ?"