Chương 3: Chồng ngốc

Lâm Tiểu Ngọc đen mặt, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Hôm qua con bị đυ.ng đầu, mọi người còn gọi bác sĩ đến khám, cho nên con cảm thấy mọi người vô cùng tốt bụng. Hơn nữa, bây giờ con đã là người nhà họ Hà, người ở khu thanh niên trí thức sẽ không cho con quay về. Nếu như mọi người không nhận con, con chắc chắn sẽ không có nơi nào để đi. Con thật sự muốn thay đổi, vừa nãy tỉnh lại con đã suy nghĩ lại, mọi người ghét con phần lớn nguyên nhân đều ở chỗ con. Ở đây con không có một người bạn nào, con không muốn sau này cô đơn, nên mẹ đừng đuổi con đi, con sẽ sống thật tốt với Hà Tụng."

Nói xong lời này, Lâm Tiểu Ngọc cảm thấy tế bào não của mình gần như sắp xong rồi. Để bù đắp cho nguyên chủ, trong thời gian ngắn cô nghĩ ra nhiều lý do như vậy, thật là hao tổn tâm huyết.

Điền Phương dường như không tin Lâm Tiểu Ngọc nói bản thân muốn tự sửa đổi, dù sao trước kia cũng ở gần, năng lực hạng nhất của cô là gây rối, vì vậy bà thử thăm dò nói: "Cha thằng bé sẽ không bởi vì cô là người nhà chúng ta mà cho cô danh ngạch trở về thành phố."

Lâm Tiểu Ngọc gật đầu liên tục: "Con biết con biết, con đều hiểu."

Cô cũng không vội trở về thành phố, nếu trở về nhà nguyên chủ, cô rất có thể sẽ bị phát hiện không phải Lâm Tiểu Ngọc ban đầu. Dù sao về mặt thói quen sinh hoạt của hai người cũng khác nhau, hơn nữa cô nói sống thật tốt với Hà Tụng cũng không phải là nói dối. Làm lại một đời, cô không muốn lại trải qua đoạn tình cảm khó khăn như vậy nữa. Khi mới yêu, cô đã từng nghĩ bạn trai cũ thật thà và đáng tin cậy, nhưng không nghĩ tới dáng vẻ càng xấu thì càng ăn chơi, còn không bằng Hà Tụng ngốc nghếch tâm tư đơn thuần, người như vậy ai đối tốt với anh, anh sẽ tốt với người đó, huống chi dáng vẻ của Hà Tụng là khẩu vị của cô mà.

Cha mẹ của Lâm Tiểu Ngọc qua đời khi cô còn nhỏ, lúc nhỏ đi học cô ở nhà dì, đứa trẻ ăn nhờ ở đậu rất thiếu tình yêu, cũng rất thiếu cảm giác an toàn. Nhìn cái loại con trai gầy teo thật yếu ớt, Lâm Tiểu Ngọc không thích, ngược lại là Hà Tụng cao lớn khỏe mạnh, mặc dù hơi đen, nhưng Lâm Tiểu Ngọc cảm thấy rất có khí khái đàn ông.

Điền Phương còn do dự, bà không tin một người có thể đột nhiên biến hóa lớn như vậy. Nhưng đúng lúc này, Hà Tụng tới trợ công một chút, anh làm nũng nói: "Mẹ, con muốn vợ con, không muốn cô ấy đi."

Điền Phương không còn cách nào khác với đứa con trai ngốc của mình, cũng không biết bị Lâm Tiểu Ngọc bỏ bùa gì, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, con nghỉ trước một lát đi. Từ nay về sau ở nhà này, nhưng nếu con làm những việc lạ lùng, mẹ chắc chắn sẽ không giữ con lại."

Lâm Tiểu Ngọc liền vội vàng gật đầu.

Điền Phương đi ra ngoài, nhưng tên ngốc Hà Tụng vẫn ngồi ở mép giường, si ngốc nhìn Lâm Tiểu Ngọc cười, dáng vẻ say mê.

Lâm Tiểu Ngọc bị sự ngốc nghếch của anh chọc cười. Hà Tụng khác với những người ngốc cô từng thấy. Trên người anh nhẹ nhàng khoan khoái, tay cũng sạch sẽ, nhìn không hề có vẻ mất vệ sinh. Nếu trời mưa chắc cũng biết tự chạy về nhà.

Lâm Tiểu Ngọc bị chính suy nghĩ của bản thân chọc cười ra tiếng, Hà Tụng nhìn thấy cô cười, anh cũng cười theo, còn nói: "Vợ anh còn đẹp mắt hơn ngày hôm qua."

Lâm Tiểu Ngọc hơi ngẩn ra, cơ thể này ngày hôm qua vẫn là của nguyên chủ. Hôm nay là cô, nhưng Hà Tụng lại nói cô đẹp mắt hơn ngày hôm qua. Tâm trạng của Lâm Tiểu Ngọc lập tức trở nên tốt hơn, cho dù anh cũng không biết cô bây giờ không phải là cô của ngày hôm qua.

"Anh tên là Hà Tụng hả?" Lâm Tiểu Ngọc nhìn thẳng vào mắt Hà Tụng hỏi.

Hà Tụng gật đầu một cái: "Đúng nha."

Lâm Tiểu Ngọc đưa tay ra, nói: "Xin chào, em tên Lâm Tiểu Ngọc."