Chương 7: Ăn thỏ trắng nhỏ

Nghe Hà Tụng nói muốn đi tiểu, Lâm Tiểu Ngọc đoán anh sắp xuất tinh. Lúc này Hà Tụng bỗng nhiên tăng nhanh tăng tốc, thân dưới xuất hiện một loại cảm giác kỳ quái, cô cũng có cảm giác mình cũng sắp cao trào, hưng phấn không nhịn được kêu "a a".

Hà Tụng gầm nhẹ một tiếng, sau đó bắn vào trong Lâm Tiểu Ngọc. Như thể đột nhiên không còn chút sức lực nào, anh trực tiếp nằm lên trên người Lâm Tiểu Ngọc, chậm rãi thở hổn hển.

Lâm Tiểu Ngọc yêu sự vuốt ve sau khi quan hệ như vậy, cô đưa tay ra ôm lấy sống lưng rộng rãi của Hà Tụng, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, cùng anh thở hổn hển, hồi tưởng lại trải nghiệm niềm vui tràn trề vừa rồi.

Lâm Tiểu Ngọc cũng không cảm thấy tủi thân vì lần đầu tiên của cô cho một kẻ ngốc. Sự tin tưởng toàn tâm toàn ý của cô bị người ta tổn thương hoàn toàn, lúc này mới không nhịn được làm chuyện ngốc nghếch. Sống lại lần nữa, có thể nói cô đã mất hết niềm tin với đàn ông, nhưng Hà Tụng coi như là một người ngoài ý muốn, tinh thần anh không trọn vẹn, nhưng quý ở đơn thuần hiền lành. Anh cũng rất tốt với cô, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, anh đã mang lại cho cô cảm giác an toàn mà đã lâu rồi cô không có được từ bạn trai cũ. Đối với Lâm Tiểu Ngọc bây giờ mà nói, Hà Tụng chính là người thích hợp nhất với cô, cô rất thích.

Huống chi, dáng dấp của Hà Tụng quá đúng khẩu vị cô, không ăn con thỏ trắng nhỏ này, cô sẽ hối hận.

Hai người tiếp tục vuốt ve an ủi một hồi, Hà Tụng rầm rì không chịu xuống khỏi người Lâm Tiểu Ngọc, thậm chí còn bày tỏ ý định muốn "làm cha lần nữa". Lâm Tiểu Ngọc bất lực với phép ẩn dụ của anh, nhưng lại muốn làm lần nữa thì tuyệt đối không được, cơ thể nhỏ bé có phần suy dinh dưỡng này của cô không thể chịu đựng một lần mưa to gió lớn của Hà Tụng nữa, nếu không sợ là phải ngất đi.

Hà Tụng cũng dễ dụ, Lâm Tiểu Ngọc làm bộ tức giận khiến anh khẩn trương đến mức lập tức trèo xuống khỏi người cô, nằm ở mép giường không dám nhúc nhích.

Lâm Tiểu Ngọc thấy bộ dáng này của anh thì không kiềm được cảm thấy buồn cười, cô kéo anh vào bên trong, giống như là nhớ ra cái gì đó, Lâm Tiểu Ngọc đặt cánh tay của Hà Tụng dưới cổ cô, tay Hà Tụng vẫn có chút mồ hôi, hỏi: "Đồ ngốc, em hỏi anh, anh thích em của trước kia hay là em của bây giờ?"

Nói thật, Lâm Tiểu Ngọc vẫn có chút để ý anh thích cô như vậy, Hà Tụng tất nhiên lại không biết linh hồn trong cơ thể này đã biến thành một người khác.

Hà Tụng không chút do dự trả lời: "Vợ của bây giờ."

Lâm Tiểu Ngọc nhận được câu trả lời khiến cô hài lòng, cũng không có truy hỏi gì nữa. Cô chỉ cần biết người Hà Tụng thích bây giờ là mình là được, những thứ khác đều không quan trọng.

Hai người lại nằm một lúc, cũng đã đến lúc mọi người tan tầm. Lâm Tiểu Ngọc không thể không biết xấu hổ tiếp tục nằm nữa, cô nhìn trời vẫn còn sớm, suy nghĩ đợi một hồi đi nấu cơm tối. Cũng may cô đến sớm, mọi người cũng không biết tài nấu nướng của cô như thế nào, Lâm Tiểu Ngọc cũng không cần phí tâm che giấu nữa.

Sau khi Lâm Tiểu Ngọc xuống giường, Hà Tụng cũng không chịu ở lại một mình mà phải đi theo Lâm Tiểu Ngọc. Thấy cô chặt củi, anh lập tức chộp lấy bắt đầu tự làm, dữ dội đến nỗi khóe miệng Lâm Tiểu Ngọc không thể hạ xuống.

Củi đã chặt gần hết, trời cũng đã muộn. Lâm Tiểu Ngọc nhìn thời gian không sai biệt lắm liền đi làm cơm tối. Canh được làm từ bột ngô, cô hâm nóng mấy cái bánh bao bột ngô hấp, làm thêm bắp cải trắng xào cay và xào khoai tây sợi.

Nhà họ Hà so với những nhà khác trong thôn mà nói không hề nghèo, cho nên Lâm Tiểu Ngọc làm bữa cơm này không hề tính là trở ngại.