Chương 8: Ăn thỏ trắng nhỏ (2)

Người nhà họ Hà đi làm về, nhìn thấy bữa ăn trên bàn, nhìn nhau, giống như không dám tin đây là Lâm Tiểu Ngọc làm. Cuối cùng vẫn là bí thư chi bộ Hà vung tay lên, lúc này mọi người mới ngồi xuống.

Cho dù có tự tin vào kỹ năng nấu nướng của mình, Lâm Tiểu Ngọc vẫn khẩn trương nhìn phản ứng của mọi người trong nhà họ Hà một chút, sau khi thấy bọn họ lộ ra biểu cảm kinh ngạc, cô mới hài lòng ăn cơm của mình.

Hà Tụng nhấp một ngụm canh trước, không khác gì canh bình thường anh uống, nhiều lắm là đặc hơn bình thường một chút, nhưng sau khi anh ăn một miếng cải trắng thì không nhịn được tán dương: "Vợ, em nấu cơm ngon quá, sau này ngày ngày đều muốn ăn cơm vợ nấu."

Nói xong, cặp mắt Hà Tụng sáng lên nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Ngọc, như rất sợ cô không đồng ý vậy.

Quả thật Lâm Tiểu Ngọc không dám tự tiện đồng ý chuyện này, dù sao cũng là vấn đề lương thực của từng người trong nhà, hơn nữa người nhà họ Hà không có ấn tượng tốt với nguyên chủ, cô không dám tự làm chủ, vạn nhất người nhà họ Hà đề phòng cô bỏ thuốc vào đồ ăn thì sao.

Người nhà họ Hà nhất thời không ai nói gì. Lâm Tiểu Ngọc yên lặng ăn cơm của mình cũng không dám nói nhiều. Bí thư chi bộ Hà nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con trai ngốc cố chấp nhìn Lâm Tiểu Ngọc, cuối cùng kẹp một đũa thức ăn, chậm rãi ăn xong, nói: "Được rồi, từ nay về sau để vợ Hà Tụng nấu cơm đi. Dù sao trước đây vợ Hà Tụng cũng là thanh niên trí thức, hàng ngày phải đi làm, nhưng bây giờ thành người nhà họ Hà chúng ta, không cần phải đi làm hàng ngày, chỉ cần cùng Hà Tụng xử lý ruộng đất sở hữu riêng có trong nhà này và rau củ trong sân là được rồi. Bình thường không có việc gì thì hai đứa đi nhặt củi hoặc là cắt cỏ heo kiếm công phân đều được, cũng không cần làm quá nhiều. Nhưng cha có một yêu cầu, cha chỉ hy vọng gia đình này được bình an, nếu có ai muốn phá hoại sự yên bình của gia đình này, cha cũng sẽ không nhân từ nương tay."

Lâm Tiểu Ngọc biết lời này chủ yếu là nói cho cô nghe, cô thẳng lưng, kiên định nghiêm túc trả lời: "Con sẽ làm cho gia đình này tốt hơn."

Bí thư Hà gật đầu một cái, lại kẹp một đũa khoai tây, lúc này mọi người mới bưng chén lên lần nữa. Lâm Tiểu Ngọc thấy Hà Tụng vẫn còn đang nhìn cô, kẹp một đũa cải trắng đặt ở trong chén anh, nói: "Ăn nhanh đi, sau này mỗi ngày anh đều có thể ăn cơm em nấu rồi."

Hà Tụng nghe vậy lập tức giơ cao hai tay vui vẻ hô: "Được, được."

Lâm Tiểu Ngọc xấu hổ đến mức ăn vội, không dám ngẩng đầu lên nữa.

Cơm nước xong, Lâm Tiểu Ngọc chủ động dọn bát đũa. Điền Phương không cho cô làm, nhưng vẫn bị cô đoạt lấy. Làm ruộng khổ cực, cô cũng không cảm thấy mình dọn dẹp chén đũa mệt bao nhiêu, hơn nữa trong truyện Điền Phương là một người mẹ chồng tốt, bị nguyên chủ gây rối bà cũng im hơi lặng tiếng, cơm ăn áo mặc cũng không kém gì bà. Nghĩ đến tương lai những việc tốt này sẽ đổ vào người mình, Lâm Tiểu Ngọc cảm thấy mình có thể chia sẻ phần nào gánh nặng với mẹ chồng cũng rất vui.

Hà Tụng vẫn dính người như cũ, anh vẫn bám chặt theo gót chân của Lâm Tiểu Ngọc, còn xung phong nhận việc rửa bát giúp cô. Lâm Tiểu Ngọc lặng lẽ nhìn phản ứng của người nhà họ Hà, thấy bọn họ không có phản đối, yên tâm dạy Hà Tụng cách rửa chén. Đến cuối cùng Lâm Tiểu Ngọc đếm lại mới phát hiện, ngoại trừ hai cái cô dùng để dạy Hà Tụng rửa, những thứ chén đũa khác đều do tự mình Hà Tụng rửa sạch.