Chương 32: Vợ Tôi Không Nấu Cơm Cho Người Khác

Lại lấy chảo thịt ngày hôm qua ra, hái mấy ít ớt, lại rửa hai quả dưa chuột, làm món trộn dưa chuột.

Rất nhanh Cố Bắc Đình gϊếŧ xong con thỏ, còn băm thành khối, ngồi đó giúp cô nhóm lửa.

Lúc làm thịt thỏ cay, Mộc Du Du dán không ít bánh ngô bên cạnh nồi, sau đó dùng một cái chảo khác xào thịt lợn nấu hai lần.

Mùi thịt thỏ tràn ngập cả phòng bếp, Cố Bắc Đình nhịn không được hít mũi.

Sau khi thịt thỏ đã xong, Mộc Du Du bỏ hai chén, cầm một chén đưa cho Cố Bắc Đình.

“Anh cầm chén thịt thỏ này đưa đến nhà chị Ngọc Mai đi, hôm nay nếu không phải chị ấy đi tìm anh, tôi còn không biết phải ở dưới sườn núi bao lâu đây.” Sở dĩ để Cố Bắc Đình đi là bởi vì điểm này Thôi phó doanh trưởng hẳn là ở nhà.

“Được.” Cố Bắc Đình buông củi trên tay xuống, bưng chén đi ra ngoài.

Người mở cửa quả nhiên là Thôi phó doanh trưởng.

“Cầm lấy, vợ tôi bảo cảm ơn vợ an.” Cố Bắc Đình đưa chén qua.

“Vừa rồi ta vẫn ngửi thấy mùi thơm truyền ra từ phòng bếp nhà các ngươi.” Thôi phó doanh trưởng cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy, hai nhà bếp bọn họ liền kề, vừa rồi anh ấy ngửi mùi thơm ngào ngọt, còn bị Lý Ngọc Mai nói một trận.



Cố Bắc Đình vừa định xoay người, đã bị anh ấy gọi lại: “Cậu chuyển nhà lâu như vậy, vợ cậu cũng tới mấy ngày rồi, nhà cậu lúc nào mời cơm?”

Cố Bắc Đình nhìn anh một cái, “Vợ tôi không nấu cơm cho người khác.” Nói xong cũng không quay đầu lại.

“À, người này, thật là nhỏ nhen.” Thôi phó doanh trưởng bưng chén hít một ngụm hương thơm, trở về phòng ăn thịt thỏ.

Lúc Cố Bắc Đình về đến nhà, Mộc Du Du đã bưng thức ăn lên bàn.

“Về rồi sao, mau rửa tay ăn đi.” Mộc Du Du đang bày bát đũa.

“Ừm.” Cố Bắc Đình gật đầu.

“Anh không cầm ấm đun nước về à? Biểu chiều anh cầm của tôi đi, tôi đã rót nước rồi. Mộc Du Du nói, vừa rồi anh hẳn là lúc huấn luyện trực tiếp lên núi tìm cô.

“Được.” Cố Bắc Đình vốn muốn từ chối.

Hai người ngồi xuống ăn cơm, Mộc Du Du gắp một miếng thịt đùi thỏ bỏ vào bát Cố Bắc Đình.

“Ăn nhanh, ngon quá.”

“Ừm, cô cũng ăn đi.” Cố Bắc Đình cũng gắp một miếng bỏ vào bát cô.



“Được.” Mộc Du Du cười ngọt ngào với anh.

Bầu không khí cơm trưa rất ấm áp, sau khi ăn xong, Cố Bắc Đình chủ động thu dọn bát đũa, hiện tại rửa chén đã trở thành công việc độc quyền của anh.

Mộc Du Du ăn cơm xong, liền trở về phòng bắt đầu phiên dịch.

Cố Bắc Đình thu dọn xong, nhìn rước cửa phòng cô, liền đi sân sau bắt đầu thu dọn giàn rau.

Một giờ sau, Cố Bắc Đình dựng xong giàn rau, anh toát mồ hôi hột, cởϊ áσ chuẩn bị đi lấy nước rửa rét, vừa lúc ở nhà chính gặp được Mộc Du Du khát nước ra đón nước.

Mộc Du Du nhìn cơ ngực cường tráng của anh, còn có cơ bụng rắn chắc, mặt đỏ tim đập, không khỏi nuốt nước miếng.

“Tôi, tôi, đúng rồi, tôi rót nước.” Mộc Du lắp bắp đi tới trước mặt bàn.

Cố Bắc Đình vốn có chút xấu hổ, nhìn thấy phản ứng của cô ngược lại nhếch khóe môi.

Mộc Du Du cầm lấy ly nước, ùng ục uống mấy ngụm lớn, mới phát giác vừa rồi mình quá thất thố, vội vàng chạy về phòng.

Cố Bắc Đình nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy trốn của cô, không nhịn được cười, bé con này hình như rất hài lòng với dáng người của anh.