Chương 31: Cõng Em Trên Lưng!

“Tôi chỉ muốn chặt mấy cây trúc, dựng một cái giàn rau.” Mộc Du Du sợ sệt nói, dáng vẻ hiện tại của Cố Bắc Đình khiến cô có chút sợ hãi.

“Cố Bắc Đình, anh đừng hung dữ với tôi, tôi...”

“Đừng khóc!” Cố Bắc Đình nhìn thấy cô khóc, có chút luống cuống tay chân, anh muốn đưa tay ôm lấy cô, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Ôn nhu an ủi, “Đừng khóc, tôi không nên hung dữ với cô, về sau không bao giờ hung dữ với cô nữa.”

“Thật sao?” Mộc Du Du mím môi, nâng đôi mắt to nước mắt lưng tròng nhìn về phía Cố Bắc Đình.

“Ừm, có điều cô phải đồng ý với tôi, sau này những chuyện này cứ để tôi làm.” Cố Bắc Đình nghiêm túc nói.

“Được” Mộc Du Du trịnh trọng gật đầu.

“Nhưng, chúng ta lên kiểu gì?” Mộc Du Du nhìn sườn núi phía trên.

Cố Bắc Đình nhặt sọt của cô rơi trên mặt đất lên, lại đặt con thỏ trên mặt đất vào sọc, cõng cô trên lưng, ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Đi lên.”

“A?” Mộc Du Du sửng sốt chốc lát, sau đó nhìn sống lưng cố Bắc Đình cao ngất, có chút ngượng ngùng cúi đầu.

“Mau lên đây, tôi cõng cô.” Cố Bắc Đình thúc giục nói.

Mộc Du Du cắn cắn môi, chậm rãi bò lên lưng anh.



Lưng Cố Bắc Đình rắn chắc rộng rãi, tràn ngập khí tức phái nam.

Mộc Du Du nằm trên lưng anh cảm giác rất an toàn.

“Sườn núi dốc như vậy, anh có đi được không?” Mộc Du Du có chút lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi, không sao đâu. Độ dốc này đối với tôi không tính là gì.”

Cố Bắc Đình cõng Mộc Du Du, một đường thuận lợi leo lên sườn núi.

Anh cởi sọt sau lưng Mộc Du Du, bản thân địu nó.

“Cô tự đi được không?” Cố Bắc Đình nhìn về phía cô, vừa rồi anh chỉ xác định cô không bị thương.

“Có thể, anh xem.” Mộc Du Du nhảy vài cái trước mặt anh.

“Ngươi vừa rồi làm sao ngã xuống?” Cố Bắc Đình nhìn thấy con thỏ, kỳ thật đoán được đại khái.

“Đuổi theo thỏ.” Mộc Du Du có chút ngượng ngùng nói.

“Ừm.” Cố Bắc Đình nhịn cười, quả nhiên giống như anh nghĩ.

Trên đường trở về, Cố Bắc Đình thuận tay chém mấy cây trúc cầm theo.

“Du Du, em không sao chứ? Trở lại nhà gia đình, Lý Ngọc Mai lo lắng chờ ở cửa sân.



“Chị Ngọc Mai, em không sao, chính là rơi xuống sườn núi, không leo lên được.” Lý Ngọc Mai tỏa ra thiện ý làm cho Mộc Du Du cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Không sao là tốt rồi, vậy chị về nấu cơm.”

“Được. Chị Ngọc Mai, chị bận đi, hôm nay cảm ơn chị.” Mộc Du Du cảm kích cười cười.

“Khách khí gì chứ.” Nói xong Lý Ngọc Mai liền đi vào viện nhà mình.

“Anh không cần đi huấn luyện sao?” Mộc Du Du nhìn Cố Bắc Đình cầm trúc ra sân sau.

“Không đi.” Cố Bắc Đình nhìn thời gian, chỉ nửa giờ là kết thúc.

“Vậy anh có thể làm thịt thỏ hộ tôi không.” Mộc Du Du nhìn anh, cô không dám gϊếŧ vật sống. Ở thời cô, siêu thị và chợ đã sử lý những thứ này.

“Được.” Cố Bắc Đình gật đầu.

“Anh ăn được cay chứ? Chúng ta làm thịt thỏ cay được không?”Mộc Du Du hướng anh chớp chớp đôi mắt to lấp lánh.

“Được.” Cố Bắc Đình nhìn vẻ mặt của cô không nhịn được nhếch khóe môi.

Vốn Mộc Du Du định buổi trưa làm tôm cay, hiện tại trong đầu cô chỉ có con thỏ hại cô rơi xuống sườn núi, tuy rằng tôm không ăn được, vậy thì ăn đồng loại của nó đi.

Để phòng ngừa thời tiết quá nóng, tôm chết, Mộc Du Du thả tôm xuống giếng để làm mát.