Chương 5: Nước Linh Tuyền

“Được rồi.”Lần này Mộc Du Du liền yên tâm.

Mộc Du Du ôm hộp sắt đi vào không gian, đặt trong tủ quần áo.

“Chị, chị không cần tự mình tiến vào đặt, dùng ý niệm là được.”Tiểu Kê nhắc nhở.

“Chị biết, chẳng qua do ở một mình bên ngoài nên chán thôi ấy mà.” Mộc Du Du nhìn chín mảnh đất trên màn, suy nghĩ trồng cái gì, cần thương thành gì cũng có thể mua, cô thật không biết trồng cái gì.

“Chị, bằng không thì trồng lúa đi, chúng ta có thể bán lại cho thương thành hoặc là đi bán ở chợ đen.”Đôi mắt màu xanh lá cây của Tiểu Kê xoay tròn.

“Đồ vật trồng hệ thống cũng có thể bán cho thương thành sao?”Mộc Du Du hỏi.

“Được chứ, tiền nhận được chính là tiền thời ở không này.”Tiểu Kê nghiêm túc gật đầu.

Mộc Du Du nghĩ thầm, thế chẳng phải cô phát tài rồi sao, từ nay về sau không cần lo lắng chuyện tiền nong.

“Chị, chị mua thêm chút hạt giống, chờ thực vật chín rồi em có thể giúp chị dùng ý niệm thu hoạch rồi mới gieo hạt.”Tiểu Kê hưng phấn nói.

“Được.”Mộc Du Du mua rất nhiều hạt giống, cũng may hệ thống trồng trọt có kho hàng riêng, không cần lo lắng lương thực và hạt giống sẽ bày đầy phòng.

Ý niệm trồng rau để trồng chín mảnh đất trên gạo, chín mảnh đất ngay lập tức hiển thị đếm ngược thời gian: 72 giờ.



“Thực sự chỉ cần 72 giờ?”Cô còn tưởng nhóc Tiểu Kê đang bốc phét mà thôi, Mộc Du Du cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Bây giờ chị biết Tiểu Kê nói thật rồi chứ.”Tiểu Kê lắc đầu nhỏ của người máy.

“Biết rồi.”Ánh mắt Mộc Du Du nhìn chằm chằm vào giếng linh tuyền kia, cô đọc tiểu thuyết có nữ chính dùng để tắm rửa, không biết hiệu quả như thế nào?

“Chị muốn thử không?”

“Thử ấy à?”

Vậy thì thử xem, Mộc Du Du lấy bồn tắm gỗ lớn lúc trước mua đặt ở trong phòng tắm, dụng ý niệm đổ đầy nước linh tuyền rồi ngâm vào, nửa giờ sau, nước linh tuyền trong suốt trở nên đen như mực, mùi hôi thối kia khiến Mộc Du Du sắp ói ra rồi, ở trong phòng tắm dùng sữa tắm rửa sạch ba lần mới bay hết mùi.

Mộc Du Du nhìn mình trước gương, làn da còn trắng hơn vừa nãy, trông xinh đẹp hơn nhiều.

Thân thể cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, sức khỏe nguyên chủ lúc trước không tốt lắm, bệnh thấp tương đối nặng, Mộc Du Du rõ ràng cảm giác cả người khẻo khắn hơn.

“Chậc chậc chậc chậc, bản thân mình cũng bị mê hoặc mất rồi.”

“Chị, chị nên ra ngoài rồi, nguyên chủ hôm nay phải đến trường bàn giao công tác.”Tiểu Kê nhắc nhở, trong khi Mộc Du Du thu hoạch được ký ức của nguyên chủ, Tiểu Kê cũng có ký ức của nguyên chủ.

“Được.” Mộc Du Du ra khỏi không gian, mở tủ quần áo nguyên chủ ra, nhíu nhíu mày.

Cô thực sự không muốn mặc quần áo mà người khác mặc, mở hệ thống mua sắm với ý tưởng, tìm thấy giao diện bán quần áo hoài cổ của những năm 1970, mua một chiếc váy màu vàng nhạt và giày da.



Mộc Du Du ra khỏi nhà, Mộc gia ở một tiểu viện, cũng chính là đại viện quân khu.

Dọc theo đường đi, Mộc Du Du căn cứ vào trí nhớ của nguyên chủ chào hỏi mấy người quen.

“Du Du, ra ngoài hả?”

“Vâng, thím Vương đi mua ra à?”

“Đúng rồi, cháu đến trường hả?”

“Sắp tùy quân rồi nhỉ.”

“Nhanh thôi.”

“Làm lính tốt thật đấy!”

“...”

Cuối cùng cũng đến cửa đại viện nói lời tạm biệt với thím Vương, Mộc Du Du đi về phía trường học, dọc theo đường đi Mộc Du Du tò mò nhìn phong cảnh và kiến trúc ven đường, quả nhiên vẫn có khác biệt so với trên TV, có điều khẩu hiệu sơn trên tường đỏ ngược lại không sai biệt lắm.

Đến trường làm thủ tục bàn giao rất nhanh, ra khỏi trường học, cô không mục đích đi trên đường.