Chương 25

Vấn đề chia lương thực cuối năm vốn không liên quan gì đến cô.

Điểm chấm công không đủ hoàn toàn bởi nguyên chủ mà số khẩu phần lương thực nửa năm qua cũng do nguyên chủ mượn.

Lâm Diệc Y cảm thấy cuộc sống không có hy vọng nào mà còn rất tuyệt vọng.

Bây giờ cô không chỉ nghèo khó mà còn phải trả nợ lương thực cho người khác trong khi phải tự tìm kiếm thức ăn cho mình.

Xuyên sách thì xuyên sách đi, không những không có bàn tay vàng mà còn mang nợ

Vương Văn thấy cô im lặng chán nản cúi đầu, biết rằng cô đã nghe lọt lời mình nên anh ấy không tiếp tục thuyết phục cô nữa mà đi làm công việc của mình.

Theo miêu tả trong sách.

Khi còn bé nguyên chủ được sống trong gia đình có điều kiện rất tốt, là cô con gái một được nuông chiều.

Cha mẹ cô đều là thành phần trí thức, vì biến cố gia đình nên sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô mới bị người thân sắp xếp xuống nông thôn.

Cha mẹ cô cũng bị giáng chức, khoản tiền kia chính là khoản tiền cứu mạng, một con người thời đại 70 như cô gái này sao có thể tiêu sạch toàn bộ?

Đầu năm nay tiền lương mỗi tháng cũng không nhiều, không biết tiết kiệm bao nhiêu lâu mới đủ hai trăm tệ thế mà cô gái này tiêu nửa năm đã hết.

Không thể không nói một câu: Trái tim cô ấy thật rộng lớn.

Đọc sách thì chỉ coi con người đó là một người trên trang giấy.

Không hề có cảm giác gì mà còn có thể chửi bới đồ hoa sen trắng ngớ ngẩn.

Đến lượt mình là người lạc vào tình cảnh trong thế giới kỳ lạ này thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác biệt.

Lâm Diệc Y nhặt khoai tây cả buổi chiều, hai tay đều là bùn, cảm giác thời gian chưa bao giờ trôi chậm hơn thế này.

Chờ mọi người đào xong khoai tây lại giúp đỡ cùng nhau vận chuyển xong khoai tây. Dưới sự nỗ lực chung họ đã hoàn thành chỉ tiêu thu hoạch.

Lâm Diệc Y mệt đến suýt nữa ngã quỵ, lưng vừa đau vừa yếu, nhìn mặt trời lặn xuống cô nghĩ cuối cùng cũng đã hoàn thành xong công việc. Cô bỗng nghĩ ra mình còn phải sống cuộc sống như vậy thêm thật nhiều ngày nữa, lòng bỗng thấy thật khó khăn.

...

"Lâm Diệc Y, cầm cuốc lên trở về thôi.”

Mấy nữ thanh niên trí thức ở cùng phòng mỗi người cầm một cái cuốc chuẩn bị tới nhà kho trả. Lưu Tình nhìn thấy Lâm Diệc Y ngẩn người nên tốt bụng gọi cô theo.

Lâm Diệc Y quay lại gật đầu uể oải, gượng cười với Lưu Tình, theo họ đi dọc theo con đường. Cuối cùng cũng kết thúc một ngày lao động.

Tôn Diễm Mai thầm mắng trong lòng, cả buổi chiều cô ta đều lén nhìn Lâm Diệc Y, nhìn dáng vẻ cúi người nhặt khoai của cô, lẳиɠ ɭơ không tài nào chịu được. Đến bây giờ khi cười với mấy nữ thanh niên trí thức này, tại sao cô lại còn cười quyến rũ đến thế?

Những người khác: thanh niên trí thức Lâm xinh đẹp quá, tóc đen da trắng, môi hồng răng trắng. Trong một đám người chỉ có cô là gây chú ý nhất.

Đi theo mọi người tới trước cửa nhà kho, cô chợt nghe thấy có người chỉ trỏ mình.

“Đến rồi, đến rồi, đây chính là thanh niên trí thức Lâm hả? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia thật xinh đẹp dịu dàng làm sao. Ngày hôm qua cô ấy được con trai thứ nhà Triệu Thiết Trụ vớt từ sông lên, cơ thể đều bị cậu ta sờ sạch.”