Chương 26

"Không thể nào, Triệu Thiết Trụ con trai thứ hai của nhà họ Triệu không phải góa vợ sao? Bình thường rất ít ở trong thôn, sao lại được cậu ta cứu? Chẳng lẽ là trùng hợp như vậy?"

"Lúc đó tôi đang cào đất bên mương. Đúng là thằng nhóc đó đã cứu cô ấy đấy. Nhưng mọi người không nhìn thấy đâu, cổ áo của nữ thanh niên trí thức này đã bị nó xé toạc rồi còn đè lên trên người cô ấy nữa. Cơ thể của thanh niên trí thức đấy, chậc chậc chậc chậc, cảnh đó thật sự khó coi nhưng vóc dáng của thanh niên trí thức Lâm cũng đẹp quá. Triệu Thịnh cứu người còn tiện thể lợi dụng cô gái xinh đẹp kia. May mắn quá đi à~"

"Này, thanh niên trí thức Lâm cũng thật may mắn. Nếu là lão độc thân cuối thôn hoặc cứu cô ấy, vậy đời này coi như xong rồi. May mắn gặp được thằng nhóc Triệu Thịnh kia. Bây giờ con gái trong sạch nhà người ta đã bị đàn ông sờ soạng, bao giờ nhà họ Triệu sẽ cưới cô ấy vào cửa đây?"

"Tôi đoán sẽ sớm thôi, nói không chừng cuối tháng lập tức sẽ làm tiệc mừng."

“Nhưng đây là lần hôn nhân thứ hai của Triệu Thịnh nên cũng không biết có mở tiệc rượu hay không? Người khác kết hôn nhận lễ một lần mà tên nhóc cậu ta còn có thể nhận thêm hai lần.”

"Con trai thứ của nhà họ Triệu tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng đã là người góa vợ. Tốt xấu vẫn có lương thực hàng hóa để ăn lại là người có bản lĩnh, gả cho cậu ta coi như rơi vào nhà giàu rồi!"

"Thanh niên có học trong thành phố có thể đồng ý gả cho nông dân nhà quê sao? Anh đang nói cái gì vậy? Thanh niên trí thức mắt đều mọc ở trên đỉnh đầu mà có thể nhìn trúng sao?"

"Người thành phố gì chứ, xuống nông thôn ở lại chốn Triệu Gia Đồn này có muốn trở về cũng không được, lại không còn trong sạch, không gả vào nhà họ Triệu, những người khác cũng không còn ai muốn lấy!"

Người đàn nhỏ gầy bỉ ổi ngồi xổm ven đường nhe hàm răng vàng khè cười nói: "Vóc dáng thanh niên trí thức Lâm rất hiếm thấy, mặc quần áo dày cộp cũng không che được dáng người. Nếu nhà họ Triệu không muốn cưới thì tôi có thể tự nguyện.”

Người ăn dưa bên cạnh khinh thường nhổ nước bọt: "Triệu Mạn Tử, cậu đang nằm mơ cóc ghẻ ăn thịt thiên nga đấy à! Đi tè cũng không biết tự soi gương sao, đã nghèo còn lười dáng vẻ này ai thèm chào đón cậu chứ.”

Nhà kho là nơi tính toán điểm chấm công và trả công cụ. Cơ bản hơn nửa người của thôn đều ở đây đều nói chuyện phiếm, đủ náo nhiệt.

Nhìn các nữ thanh niên trí thức đi tới bọn họ cũng không hề ngừng lời.

Ngược lại càng thêm thẳng thắn đánh giá nhân vật chính của câu chuyện đang đồn đại.

Nghe Lâm Diệc Y bị nói bằng những lời tục tĩu như vậy trong lòng Vương Như Lan cảm thấy rất sảng khoái.

Trên mặt vẫn giả vờ là một cô gái thẹn thùng nhưng lại không đành lòng nghe người bạn tốt bị lời đồn đại thất thiệt nên trốn ra sau lưng Triệu Thư Văn.

“Anh Thư Văn những người này nói chuyện quá đáng quá... Diệc Y nghe được sẽ rất khổ sở thương tâm. Bị đàn ông làm vấy bẩn cơ thể, cô ấy cũng chỉ là người bị hại mà.”

Lâm Diệc Y chịu đựng những lời đàm tiếu này, rất nhiều người đang đàm tiếu như vậy cô cũng không có khả năng đi giải thích với từng người, mà cho dù có nói thì lời nói cũng càng bị tô đen thêm thôi.