Chương 25

Phương Tình nói giọng âm dương quái khí, trên mặt Hứa Thải Liên có hơi không nhịn được, sốt ruột giải thích: "Anh Sinh, anh mau giúp em giải thích, em đưa bánh bao mặt bột mì trắng này cho anh vốn là để anh mang về nhà cho Phương Tình ăn, chuyện này em bị hiểu nhầm, bị Phương Tình nói, như em là người không đúng lôi kéo với chồng người khác. Em là một cô gái chưa chồng, còn chưa hứa hôn, truyền ra ngoài, cha em khẳng định sẽ đánh chết em.”

Hứa Thải Liên càng nói càng lo lắng, càng nói càng uất ức, nói đến cuối cùng thậm chí có cả giọng khóc lóc, nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt, tùy thời sẽ có thể rơi xuống.

Trần Sinh nhất thời không biết nên chống đỡ thế nào, trong lòng anh cũng hoảng hốt, anh hoảng hốt không phải vì Hứa Thải Liên khóc, là vì Phương Tình hình như có hiểu lầm. Trần Sinh há mồm muốn giải thích, Phương Tình căn bản lại không cho anh cơ hội, Phương Tình khom lưng nhặt bánh bao bột mì trắng lên, tiện tay vỗ vỗ bùn phía trên, đưa lại cho Hứa Thải Liên:

"Cô nếu muốn đưa bánh bao cho tôi, cô đến nhà tìm tôi, cô chân thành đến cửa, chẳng lẽ tôi sẽ đuổi cô ra ngoài hay sao? Cô lén lút tìm Trần Sinh trong ruộng, cô có rắp tâm gì, trong lòng cô rất rõ ràng. Lấy bánh báo của cô về đi, chúng tôi không cần.”

Nước mắt trong hốc mắt Hứa Thải Liên tràn ra, cô ta nước mắt lưng tròng nhìn Trần Sinh, đáng thương lau nước mắt: "Anh Sinh, em không biết vì sao Phương Tình luôn có địch ý lớn với em như vậy, em là loại người gì anh rất rõ ràng."

Phương Tình nhìn Hứa Thải Liên khóc như một đóa hoa sen trắng thanh thuần, không nhịn được độc miệng mở miệng:

“Ôi, hai người đã quen thuộc đến mức hiểu rõ lẫn nhau rồi sao?”

Hứa Thải Liên tức giận đến đỏ bừng mặt, lấy tay không ngừng lau nước mắt nhỏ rơi xuống trên mặt mình, vội vàng dậm chân:

"Anh Sinh, em không hề có ý tứ này, em giải thích không rõ, Phương Tình cô ấy quả thực bắt nạt người khác."

Nói xong, Hứa Thải Liên uất ức xoay người, tức giận nghênh ngang rời đi, đi đến phía xa nơi Trần Sinh và Phương Tình không nhìn thấy, Hứa Thải Liên giơ tay lau mặt mình, khóe miệng lơ đãng giơ lên nụ cười nhẹ.

Đáy lòng cực kỳ hài lòng với tất cả những gì vừa xảy ra, vốn dĩ cô ta chỉ muốn để Trần Sinh mang bánh bao trắng về nhà, cắm một cây gai vào đáy lòng Phương Tình, cái gai này sớm muộn gì cũng sẽ có rễ, nảy mầm.

Không nghĩ tới, đánh bậy đánh bạ xuất hiện loại cục diện này, cô ta chịu uất ức lớn như vậy, Trần Sinh cũng đã nhìn thấy, Phương Tình ngang ngược vô lý như thế, Trần Sinh tuyệt đối sẽ sinh ra ngăn cách với cô.

Trần Sinh đứng ở bên cạnh Phương Tình, trong lòng trống rỗng, tất cả cảm xúc trong ánh mắt đều là bối rối, mở miệng muốn giải thích với Phương Tình: "Hứa Thải Liên thật sự chỉ là tới đưa bánh bao, anh và cô ấy tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ không thích hợp nào."

Phương Tình tức giận chống thắt lưng, hung dữ trừng Trần Sinh một cái: "Trần Sinh, anh còn dám giúp cô ta nói một câu, em sẽ đánh anh tới mức răng rơi đầy đất."

Bộ dáng giương nanh múa vuốt của Phương Tình giống như một con hổ nhỏ khí thế uy phong, sợ Trần Sinh không tin, nắm chặt nắm đấm còn vung lên trước mắt anh.

"Anh nào phải giúp cô ấy nói chuyện, anh chỉ sợ em hiểu lầm anh."

Phương Tình giãy dụa rút nắm đấm nhỏ của mình ra khỏi lòng bàn tay Trần Sinh, không chịu buông tha nhếch miệng lên:

“Em mà có thể thèm nghe anh nói vớ vẩn à, em chọc giận em gái tốt của anh tức tới mức giậm chân, anh nhìn bộ dáng khóc lê hoa đái vũ của cô ta, không biết chừng đau lòng thế nào đâu, trước mặt em còn giả bộ làm sói đuôi lớn.”

“Anh không thấy kỳ lạ à, anh là một người đàn ông đã có vợ, tại sao cô ta đưa bánh bao trắng cho anh? Cho dù anh với cô ta không có tâm kia, cô ta cũng chưa chắc không có ý đó với anh.”