Chương 26

Khớp xương trong đầu Trần Sinh giống như đột nhiên bị đả thông, anh hình như hiểu được gì đó lại không dám xác định, không nhịn được cười thầm giơ khóe miệng lên, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt phụng phịu của Phương Tình:

"Trách không được em vừa nhìn thấy cô ta đã hung dữ như vậy, anh lại không nghĩ tới, em lại che chở anh như vậy, em sợ cô ta và anh có tình à? Vậy em thật đúng là lo lắng vô ích, cô ta là con gái của bí thứ thôn, là bánh bao thơm ngon của thôn chúng ta, số người muốn kết thân với cô ta nhiều không đếm xuể, cô ta làm sao có thể coi trọng loại nhà nghèo như anh."

"Cô ta giúp anh, nếu không phải vì tâm thiện thì tám phần cũng chỉ vì đồng tình. Em không cần giống như một quả ớt nhỏ khi cô ta vừa xuất hiện đã dọa cô ta không dám tới gần, cô ta không biết, anh lại rất rõ ràng, em chính là một con hổ giấy, vừa chọc đã bị hư.”

Thịt trên mặt Phương Tình bị Trần Sinh bóp hơi hơi đau, bị Trần Sinh chọc trúng nội tâm, Phương Tình thoáng có hơi không cách nào chống đỡ được, chính cô cũng không có phát hiện, bắt đầu từ khi nào, cô đối với Trần Sinh đã có ý thức lãnh địa? Cô không muốn bất cứ ai bước vào lãnh thổ của mình.

Trên mặt Phương Tình có hơi không nhịn được, cô vỗ tay Trần Sinh, dùng tính tình nhỏ bé che dấu sự chột dạ của mình:

"Anh hiểu cái rắm, ai biết hai người các anh mặt mày tới lui làm cái quỷ gì, ban ngày ban ngày, cũng không sợ bị người trong thôn nhìn thấy, đến lúc đó em cũng mất mặt theo, hôm nay em sẽ không về, em cũng muốn nhìn xem anh ở trong ruộng làm được gì."

Phương Tình như không có chuyện gì đi đến dưới tàng cây lớn bên cạnh cánh đồng, tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, ngọt ngào trong lòng Trần Sinh bắt đầu lan tràn vô hạn, cầm cuốc lên làm việc mà khí thế ngất trời.

Mồ hôi mỏng lan đầy cổ Trần Sinh, không cẩn thận đã trượt xuống, Phương Tình theo hướng mồ hôi trượt xuống nhìn xuống dưới, Trần Sinh vừa vặn lại giơ cuốc lên, góc áo trong nháy mắt giơ lên vài phần độ cong, Phương Tình loáng thoáng giống như nhìn thấy mấy tấc cơ bụng.

Phương Tình không tự chủ được sờ sờ mặt mình, giương mắt nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, đáy lòng oán giận, tám phần là do lực xuyên thấu của ánh mặt trời này quá mạnh, nếu không, nhìn người ta cuốc đất mà thôi. Tại sao khuôn mặt của cô lại trở nên nóng như vậy?

Tay chân Trần Sinh rất nhanh nhẹn, nhưng anh làm một hồi lại phải liếc mắt nhìn Phương Tình bên cạnh cánh đồng, Phương Tình quyết tâm muốn giám sát anh làm việc, ở trên tảng đá lớn ước chừng nhìn chằm chằm anh cả buổi chiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Trần Sinh buông cuốc xuống đi tới trước mặt Phương Tình, cưng chiều xoa xoa đầu tóc cô:

"Công việc hôm nay xem như đã làm xong, lần sau em đừng đi theo, trong ruộng này vừa có đất vừa có bùn, Hứa Thải Liên bị em làm tức giận sợ là sau này cũng không dám tới tìm anh đâu."

Phương Tinh bất mãn hừ một tiếng, vừa mới nhớ tới việc phản bác, chân đứng lên đột nhiên mềm nhũn, lại ngồi trở về, tê dại đánh thẳng vào các giác quan của Phương Tình, hai chân giống như có hàng ngàn con kiến nhỏ đang bò.

Trần Sinh cúi đầu nhìn khuôn mặt uất ức của Phương Tình, trong lòng đột nhiên có hơi hoảng hốt: "Phương Tình, chuyện gì xảy ra vậy? Sao em không đứng dậy được? Có lẽ là bị mặt trời làm cho choáng váng không?”

Phương Tình bất đắc dĩ nhíu nhíu mày:

"Choáng váng cái gì mà choáng váng, ngồi quá lâu, chân bị tê, đều trách anh và Hứa Thải Liên không thành thật, bằng không em sao có thể đang yên đang lành chịu loại tội này?" Nói xong Phương Tình tự nhiên vươn hai cánh tay về phía Trần Sinh.