Chương 54

Cô ta hỏi với vẻ mặt cực kỳ dương dương tự đắc.

Giang Mẫn Vân nói không nổi, cũng không dám nhìn ánh mắt Khương Thư Lan, cô ta dậm chân, nhỏ giọng nói: “Thím à, không có chuyện đó, Khương Thư Lan và người làm lính kia đã xem mắt thành công rồi!”

Tưởng Lệ Hồng ngẩn người ra, lớn giọng nói: “Thành công rồi sao? Vậy người làm lính kia làm sao lại có thể coi trọng Khương Thư Lan được chứ hả? Không phải con nói Khương Thư Lan cần phải gả cho Trịnh Hướng Đông sao?”

Thật sự là sợ cái gì thì nói cái đó!

Giang Mẫn Vân hận không thể che miệng đối phương lại, cô ta gấp đến độ sắp khóc: “Thím, thím nhanh chóng im lặng đi, đừng nói nữa!”

Cô ta một bên vừa kéo Tưởng Lệ Hồng đi, một bên sốt ruột mắng loạn.

Tưởng Lệ Hồng bị mất mặt, cô ta không khỏi nói: “Cho dù Khương Thư Lan và người làm lính kia thành công cũng không sao cả!”

Cô ta chào hỏi phía người xem náo nhiệt xung quanh: “Mọi người ngày mai phải đến nhà tôi, ăn cơm qua cửa của Mẫn Vân nhà tôi nhé, nhà trai ngày mai phải đến đưa lễ vật đính hôn.”

Vốn dĩ kết hôn lần hai không có chuyện này, nhưng đây là yêu cầu của nhà họ Giang, Trâu Dược Hoa muốn cưới Giang Mẫn Vân thì phải như kết hôn lần đầu thôi.

Quả thật là một trận đấu! Còn nhất định phải không đi là không được.

Mọi người nhìn chuyện cười của nhà họ Giang một hồi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Khương Thư Lan xinh đẹp đứng ở một bên, hỏi: “Thư Lan, cô và người làm lính kia xem mắt thành công rồi à?”

Đối mặt với câu hỏi thân thiện, Khương Thư Lan gật gật đầu, mím môi cười: “Thành rồi ạ!”

“Ôi chao, tốt lắm, người làm lính chính là người tốt, Thư Lan, qua ngày mai ước chừng phải uống rượu mừng của hai người rồi!”

Khương Thư Lan đỏ mặt gật đầu, tin tức cô xem mắt thành công được truyền đến nhà họ Khương, cả nhà họ Khương đều vui mừng.

Mẹ Khương vừa nghe lời này, hai tay chắp lại, liên tục lẩm bẩm Bồ Tát phù hộ.

Đọc xong còn không quên hỏi lại một câu.

“Thư Lan, con cũng không được lừa gạt mẹ, thật sự là thành duyên với đồng chí Chu kia rồi sao?”

Thời điểm thật sự đến bước đường này rồi, làm sao lại có thể giả dối được kia chứ.

Khương Thư Lan gật đầu, từ trong túi áo bông lấy ra một tờ giấy, nói: “Mẹ, đây là địa chỉ và số điện thoại nhà khách của đồng chí Chu lưu lại cho con, để con trở về hỏi người nhà một chút, nếu tất cả mọi người đều hài lòng, vậy thì gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ chính thức tới nhà chúng ta!”

Tờ giấy trải ra, là phông chữ mạnh mẽ, cho dù bà Khương không biết chữ, thoạt nhìn cũng vui mắt theo.

Bà nhịn không được mà nói: “Chàng thanh niên này ngược lại còn rất hiểu lễ nghĩa!”

Có Trịnh Hướng Đông không mời mà tới, còn Chu Trung Phong rất biết chừng mực hiểu lễ nghĩa, quả thực coi như là một đồng chí ưu tú.

Người nhà họ Khương đứng bên cạnh cũng vui vẻ gật đầu: “Đồng chí trong thành này đúng là khác xa so với dưới thôn ta.”

“Thư Lan, sáng sớm ngày mai đi gọi điện thoại qua cho người ta, nói nhà chúng ta đồng ý, chỉ cần tới nhà là được, chúng ta ở nông thôn, không chú ý nhiều quy củ như vậy làm gì.”

Dừng một lát, lại có chút lo lắng: “Nhà gái chúng ta sốt ruột như vậy, có thể bị nhà trai coi thường hay không?”

Lần này trong phòng đều yên tĩnh trở lại.

Mặc kệ mọi thứ xung quanh, gả con gái phải luôn trong tư thái cao, bọn họ vội vàng như vậy, chờ đến lúc cưới Thư Lan qua đó, không biết có còn được quý trọng hay không?

“Trước tiên xem tình hình thế nào đã!” Mẹ Khương từ trước đến nay luôn quyết đoán, cũng không khỏi chần chờ nói: “Nếu không thì để ngày mốt, con thấy sao?”

Người làm mẹ đều là như vậy, con gái không gả đi được sẽ làm bà sẽ lo lắng.

Đến khi có đối tượng, bà sẽ lo lắng càng nhiều, sợ con gái vội vàng sẽ bị người ta xem thường.