Chương 1: Náo Loạn

Phía dưới ký túc xá của nhân viên Cung Tiêu Xá, Lưu nãi nãi vừa nhìn thấy Tiểu Ngư trở về, liền chạy nhanh nói.

“Tiểu Ngư, ngươi lại lên núi hái thảo dược sao? Mau mau về nhà, bà nội ngươi vừa tới, xem chừng rất tức giận, một mình mẹ ngươi căn bản không cản được nàng!”

Dư Tiểu Ngư nghe vậy, chán ghét nhíu nhíu mày, nàng vội cảm tạ Lưu nãi nãi, rồi nắm chặt sọt tre trong tay, nhanh chóng chạy lên trên lầu.

Lưu nãi nãi nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, “ Đứa trẻ tốt như vậy, sao trưởng bối lại là loại người không nói đạo lý như thế kia chứ, thật là sốt ruột a.”

Dư Tiểu Ngư lên tới lầu ba, thấy bên ngoài cửa đứng không ít người vây xem, có người vừa nhìn thấy nàng tới, liền vội đứng sang một bên nhường đường.

“Tiểu Ngư, ngươi đã về rồi, nhanh nhanh vào xem mẹ của ngươi thế nào.”

Dư Tiểu Ngư bình tĩnh gật đầu bước vào, nàng vừa bước tới cửa, liền nghe thấy tiếng lải nhải liên tục vọng ra, trong lòng ngăn không được mà cười lạnh.

“Bà nội là tới xem cha ta sao? Vừa hay, thuốc bệnh viện kê đơn cũng hết rồi, người không biết có mang theo tiền tới không vậy?”

Đột nhiên có âm thanh phát ra từ bên ngoài khiến người trong phòng chú ý, vội quay đầu lại thì thấy Tiểu Ngư đang từ từ tiến vào.

Triệu Tây Phượng nghe nàng nói đến tiền, mặt lộ vẻ khó chịu, “Phụ nữ sao có thể cứ há mồm ngậm miệng đều là tiền, người không biết lại cho rằng ngươi trong mắt chỉ có tiền, nhìn thấy trưởng bối còn không biết chào hỏi một tiếng? Còn tưởng huyện thành tốt như thế nào, ta thấy còn không hiểu lễ nghĩa bằng đám nhóc con trong thôn chúng ta.”

Dư Sanh vừa nhìn thấy tỷ tỷ trở lại, giống như tìm được chỗ dựa, liền uỷ khuất nhào vào lòng tỷ tỷ mà khóc, “Tỷ tỷ, bà nội là người xấu, nàng muốn đem công việc của cha giao cho tiểu thúc, còn khiến mẹ khóc.”

Dư Tiểu Ngư nhẹ nhàng xoa đầu Dư Sanh, nàng nhìn thấy cũng không khỏi bất ngờ, cậu nhóc dang hai tay đứng chắn trước mặt mẹ, còn nhỏ như vậy, đã có ý thức bảo vệ mẹ, thật là không tệ “Ngoan, không cần sợ, công việc của cha, dù là ai đều không đoạt đi được.”

Người khác nói, Dư Sanh sẽ không tin, nhưng tỷ tỷ nói, hắn chắc chắn sẽ tin, hắn xoa xoa nước mắt, tiếp tục trở lại bên cạnh mẹ.

Triệu Tây Phượng nghe cháu gái nói vậy, khinh thường cười “Việc của người lớn, trẻ con không cần xen vào, chuyện này ta đã cùng mẹ ngươi thương lượng xong rồi, cứ quyết như vậy đi.”

“Bà nội, con người sao có thể tuyệt tình như vậy cơ chứ? Nếu ta nhớ không lầm trước kia trợ cấp hằng năm, còn có tiền học của các đường ca đường tỷ, đều là nhà chúng ta bỏ tiền, lần này cha ta xảy ra tai nạn, các ngươi trước hết không phải lo lắng cho cha thân thể, mà là lo về sau mỗi tháng trợ cấp phải làm sao, hiện tại càng là quá đáng, còn muốn tiểu thúc lấy đi công việc của cha, người làm như vậy, có còn chút lương tâm hay không?”

Dư Tiểu Ngư vừa nói ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Triệu Tây Phượng.

Triệu Tây Phượng không nghĩ tới gần nửa năm không gặp, con nhóc chết tiệt này lại có thể nói ra những lời như vậy, còn có cả ánh mắt kia, nhìn chằm chằm đến cả người nàng đều nổi da gà, “Ta sao lại không có lương tâm, ta đây cũng là vì nghĩ cho nhà các ngươi, đem công tác giao cho tiểu thúc ngươi, tiểu thúc ngươi kiếm được tiền cũng sẽ giúp đỡ các ngươi, cha ngươi bị thương cần uống thuốc, những thuốc đó không cần tiền sao?”

“Phải không đây? Người thật sự là vì nhà chúng ta suy nghĩ, hay cũng chỉ muốn nghĩ cho bản thân mình? Để ta ngẫm lại coi, người trong lòng có lẽ đang nghĩ, Dư Sanh còn nhỏ, công việc này cũng chỉ có thể giao lại cho cháu gái ta đây, nhưng ta sớm muộn gì vẫn là phải gả đi, phần công việc này liền vào tay người ngoài, còn không bằng để ta nhường lại cho tiểu thúc, cứ như vậy, người mỗi tháng sẽ không thiếu trợ cấp, công việc cũng có thể giữ lại, đẹp cả đôi đường, bà nội, ta tuy còn nhỏ nhưng cũng không ngốc, những suy nghĩ ấy trong đầu người cũng không cần thể hiện ra bên ngoài, nói ra thật sự cũng không tốt đẹp cho lắm.”

Bị nói trúng tim đen, Triệu Tây Phượng trên mặt không khỏi có chút khó coi, quả thật đó là những điều nàng nghĩ.

“Phần công việc này là của Dư gia, ta là người đứng đầu Dư gia, vậy ta đương nhiên có quyền, ta muốn cho ai liền cho người đó, con dâu à, lời cần nói ta cũng đã nói, trở lại nói với lãnh đạo của ngươi, có tin tức lập tức phát điện báo cho ta, ta sẽ bảo chú em ngươi lên đây đi làm.”

Nói xong Triệu Tây Phượng liền đứng lên, đôi mắt ở trong phòng ngó trái ngó phải, “Cái phích giữ nhiệt này ta sẽ mang đi, gia đình có mấy người mà cũng cần dùng đến phích giữ nhiệt, thật là lãng phí.”

Dư Tiểu Ngư chặn trước mặt nàng, lạnh lùng nói, “Người đi, đồ vật ở lại.”

“Con nhóc hỗn láo này, ta lấy là đồ của con trai ta, liên quan gì tới ngươi, mau cút ra chỗ khác”

Dư Tiểu Ngư lãnh đạm cười một tiếng “Bà nội còn biết đây là đồ của con trai người, vậy người có biết , con trai người mỗi ngày uống thuốc đều là từ cái này phích này mà ra hay không? Bà nội, người đang làm, trời đang nhìn, làm người sao có thể máu lạnh vô tình như vậy chứ, dù cho người có coi ta là người ngoài, nhưng Dư Sanh hắn không phải, người nói xem về sau, hắn sẽ coi người là bà nội mà phụng dưỡng, hay là kẻ ăn cướp trắng trợn?”

“Ngươi, con nhóc này, mẹ ngươi rốt cục đã dạy dỗ ngươi thế nào mà lại có thể nói ra những lời này? Chống đối trưởng bối, thật là càng ngày càng vô phép tắc, còn không phải là cái phích nước nóng sao? Ta không lấy là được, còn về chuyện công việc, ngươi nếu làm không được thì đừng trách sao ta vô tình!”

Nói xong, Triệu Tây Phượng buông phích nước nóng định rời đi, nhìn ánh mắt của người bên ngoài nàng thật là chịu không nổi, nếu không phải vì phần công việc này, nàng tuyệt đối không muốn tới huyện thành, cái nơi đất chật người đông này, nào có được thoải mái như trong thôn.

“Từ từ.” Dư Tiểu Ngư gọi lại nàng.

“Về sau mong bà nội không cần đến nữa, mọi người đều rất bận, còn về phần cha ta công việc, người cũng không cần nghĩ nhiều, cha ta sinh bệnh, về sau còn cần dùng nhiều tiền, tạm thời cũng không có trợ cấp gửi về quê, bà nội, ngươi là mẹ của cha ta, đều nói mẫu tử liên tâm, người hẳn là có thể hiểu được điều ta muốn nói!”