Chương 2: Lưu Nãi Nãi

Dư Tiểu Ngư dường như không thèm quan tâm ánh mắt ngỡ ngàng của Triệu Tây Phượng mà đóng cửa lại, khiến ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh chỉ có thể dừng lại ở ngoài cửa.

Triệu Tây Phượng có chút không dám tin mà vỗ ngực, đây là cháu gái nàng? Con nhóc đó trước kia không phải đều mềm như bông nói gì liền nghe sao ? Vì cái gì bây giờ lại thành thế này?

“Ai, Tiểu Ngư thật không dễ dàng, vì kiếm tiền mỗi ngày đều lên núi hái thảo dược, thật hổ thẹn cho người làm mẹ như ngươi, con nào mà chẳng là con chứ, sao lại chỉ quan tâm tiền đồ của con thứ, thiên vị như vậy ngươi không cảm thấy áy náy lương tâm sao.”

“Phải phải, con trai thành ra nông nỗi này, chưa nói đến chuyện tiền nong, lương thực cũng không mang lên được một chút, ngược lại tay không mà tới, còn muốn mang đồ đi, may mắn họ hàng ta dưới quê không phải người như vậy, nếu không lấy người tính tình thẳng thắn như ta cả đời không qua lại mới là tốt nhất.”

“Của ngươi chỉ là họ hàng đây lại còn là mẹ ruột! Thật khiến ta mở rộng tầm mắt!”

“Không hiểu sao trên đời lại có người mặt dày như vậy kia chứ!”

Những lời bàn tán này, Triệu Tây Phượng mỗi chữ đều nghe được rõ ràng, nhưng nàng lại không dám lên tiếng phản bác, những người này đều là dân huyện thành, một nông dân như nàng, không có đủ tự tin, đành phải nín nhịn mặt xám mày tro cúi đầu rời đi, dù sao lời nàng cũng đã nói, phần công tác này, không đưa cũng phải đưa.

Trong nhà chỉ có thằng út còn chưa kết hôn, nếu là có được công việc này, liền có thể trở thành người huyện thành, lại lấy một người phụ nữ trong thành, ngày tháng về sau liền yên ổn!

Đến nỗi lời con nhóc chết tiệt kia nói, phi, chưa đủ lông đủ cánh mà cũng dám xen vào chuyện của người lớn!

——

Trong phòng lấy lại yên tĩnh vốn có, Dư Tiểu Ngư đem khăn lông giặt sạch, đưa cho Trương Hỉ Mai “Mẹ lau mặt một chút đi.”

Trương Hỉ Mai giật giật mí mắt, hốc mắt sóng nước lóng lánh, nắm lấy tay Tiểu Ngư, “Tiểu Ngư, cha của người có phải sẽ không bao giờ tỉnh lại không?”

Lời này, từ khi nàng xuyên qua tới giờ, mẹ đã hỏi rất nhiều lần, Dư Tiểu Ngư cầm khăn lông cẩn thận giúp nàng lau mặt, khẳng định nói: “Sẽ không, ta tin tưởng cha, cha hiện tại khẳng định cũng đang rất nỗ lực, chúng ta phải tin tưởng hắn, cho hắn sức mạnh.”

Trương Hỉ Mai quay đầu lại nhìn người nằm trên giường rồi thở dài, nàng cầm lấy khăn lông, “Con nói đúng, chúng ta không thể nản lòng, Tiểu Ngư, vừa rồi cảm ơn con, gần đây vì chuyện của cha con, ta có chút bỏ bê tỷ đệ các con, hôm nay còn phải để con ra mặt thay ta, người làm mẹ như ta thật là vô dụng.”

“Mẹ, ta đã lớn rồi, có thể san sẻ giúp việc trong nhà, sóng gió lần này, chúng ta cùng nhau vượt qua, rồi cũng sẽ ổn thôi.”

Dư Sanh ngửa đầu, nắm chặt tay nhỏ “Mẹ, Sanh Sanh cũng lớn rồi, về sau ta sẽ bảo hộ người, không để cho nãi nãi bắt nạt người!”

Ngôn ngữ non nớt nhưng thật ấm áp, Trương Hỉ Mai vừa mới ngừng khóc, hốc mắt lại trở nên ươn ướt, nàng vui mừng ôm lấy hai con “Các con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ thật mạnh mẽ, chúng ta phải cùng nhau cố lên, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này!”

Bất ngờ xảy ra một loạt các chuyện như vậy khiến cho tinh thần mọi người đều trở nên mệt mỏi, Dư Tiểu Ngư đưa hai người bọn họ đi nghỉ ngơi, còn mình ngồi trên băng ghế xử lý một chút dược thảo mới hái về.

Nàng xuyên tới đã non nửa tháng, về phần vì sao lại xuyên qua, nàng cũng không rõ, dù sao ở thế giới kia nàng cũng chỉ lẻ loi một mình, không có người thân cũng chẳng có vướng bận, đến nơi đây, ít nhất còn có thể có một nơi gọi là nhà, chỉ có như thế thôi, nàng đã cảm thấy thật hạnh phúc rồi.

Lại còn có thêm một cái không gian có thể gieo trồng linh thảo, những loại thảo dược trước mắt, đa phần là ở trên núi, còn lại là nàng ngắt lấy từ trong không gian.

Mà dùng những loại thảo dược này nấu thuốc, có thể trị bệnh cho cha.

Dù là vô tình hay hữu ý, Dư Tiểu Ngư đều không quan tâm, nhưng nàng biết, ở thế giới này nàng có thể có được thứ trước kia nàng không thể có.

Thịch thịch thịch ~

Có người gõ cửa, Dư Tiểu Ngư vỗ vỗ hai tay rồi đứng lên mở cửa, thì ra là Lưu nãi nãi.

“Lưu nãi nãi, mau vào đây ngồi.”

Lưu nãi nãi đối xử với bọn họ rất tốt, thường thường sẽ mang tặng một chút qua quê họ hàng mang tới, hơn nữa Lưu nãi nãi con rể còn là Cung Tiêu Xã phó chủ nhiệm, về sau không tránh được phải quấy rầy một chút.

Lưu nãi nãi vào phòng, nhìn trên mặt đất thảo dược, im lặng thở dài “Tiểu Ngư, đệ đệ cùng mẹ ngươi ngủ rồi sao?”

Dư Tiểu Ngư cười nhẹ, gật đầu nói “Vừa mới ổn ào một trận lớn như vậy, hai người họ đều rất mệt mỏi.”

Rót chén nước cho Lưu nãi nãi, Dư Tiểu Ngư ngồi một bên vừa trò chuyện vừa phân loại thảo dược.

“Chuyện hôm nay, ta đều đã nghe mọi người nói, nãi nãi ngươi thật là bị mỡ heo làm mờ mắt, thôi ta không nhắc tới nàng nữa, những lời hôm nay ngươi nói đã cho mọi người thấy thực thấu triệt, tuy rằng cuối cùng ngươi tỏ thái độ rất kiên quyết, nhưng nàng chắc chắn chưa từ bỏ ý định, ngươi đã có dự định gì chưa?”

Cái này nàng thật ra có, “Nãi nãi ta không phải muốn việc của cha sao, hắn thành ra bây giờ còn không biết khi nào tỉnh lại, vị trí ấy nếu còn để trống cũng không phải việc hay, ta chuẩn bị đi tìm lãnh đạo Cung Tiêu Xã xin nhận lấy vị trí này.”

“ Công việc của cha ngươi là tài xế xe vận tải, phải vào Nam ra Bắc ra xa nhà lâu ngày.” Lưu nãi nãi nói thêm.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Dư Tiểu Ngư chần chờ không dám đi tìm lãnh đạo, nhưng Lưu nãi nãi hôm nay tới cửa, khẳng định không phải chỉ để hỏi thăm mấy chuyện này, Dư Tiểu Ngư chân thành hỏi, “Lưu nãi nãi, người có biện pháp nào không?”

Lưu nãi nãi uống một ngụm nước rồi nói “Hiện nay Cung Tiêu Xã từ trên xuống dưới đều đã biết chuyện nhà các ngươi, cha ngươi lại là công nhân viên chức ưu tú, người bên trên đương nhiên không thể mặc kệ chuyện này, hiện tại cha ngươi thành ra như vậy, ngươi nhận hắn vị trí, đó hẳn là chuyện đương nhiên, trước đây lãnh đạo không có động tĩnh, đó là còn chưa biết nhà các ngươi định an bài thế nào, giờ mọi việc đã khác, lãnh đạo khẳng định sẽ đứng về phía ngươi, cứ yên tâm đi.”

Nghe Lưu nãi nãi nói vậy, Tiểu Ngư càng an tâm hơn vài phần “Cảm ơn Lưu nãi nãi.”

Trương Hỉ Mai sau khi tỉnh lại, Dư Tiểu Ngư cũng nói cho nàng chuyện này, Trương Hỉ Mai tuy trong lòng vui mừng nhưng cũng cảm thấy lo lắng, “Con mới sơ nhị, mà công việc cần tới bằng tốt nghiệp sơ trung, sao có thể nhận được?”

“Con có thể trực tiếp tham gia khảo thí của sơ tam, trước đây quên không nói cho người, chương trình học sơ tam con đều đã học xong rồi.”

Mọi chuyện đều thuận lợi là tốt rồi, Trương Hỉ Mai trong lòng cũng thấy thoải mái đôi chút.