Chương 8

Trần Đông là con trai của đại phòng Lâm Nguyệt Anh, vẫn đang học cao trung.

Chồng của Lâm Nguyệt Anh, Trần Lập Dân, đi đào mỏ chẳng may bị chôn sống, sau khi được tìm ra thì bị què một chân, từ đó không thể ra đồng làm việc được nữa, chỉ có ở nhà phụ giúp nấu cơm và chăm sóc Trần Quý Cường bị liệt nửa người..

Đại phòng không có đàn ông chống đỡ, một mình người phụ nữ là Lâm Nguyệt Anh, một ngày không thể kiếm được bao nhiêu công điểm .

Học phí của ba anh em Trần Đông vẫn luôn dựa vào người chú nhỏ là Trần Lập Diễn hỗ trợ.

Vì lý do này, Trần Đông rất kính trọng chú mình.

Bây giờ là thời gian ngày mùa bận rộn, trường học cũng đều cho nghỉ ngày mùa.

Trần Đông còn giúp đỡ gia đình làm đồng, kiếm thêm công điểm để giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

"Đi thôi."

Trần Lập Diễn liếc nhìn Lâm Vãn Vãn.

"Vâng."

Lâm Vãn Vãn gật đầu chạy theo anh.

Hai người một trước một sau.

Một người cao lớn, một người mảnh mai.

Một người hung tợn, một người yêu kiều.

Nhìn thế nào cũng thấy không xứng đôi.

Nhìn thế nào cũng giống như người đẹp và quái vật.

"Trần Đông, thím út của cậu thật xinh đẹp."

Một chàng trai thành tâm khen ngợi.

"Đúng vậy, thím nhỏ của tôi chính là hoa khôi của thôn chúng ta."

Trần Nam nâng cằm lên.

“Nhưng chú của cậu xấu quá, đặc biệt là vết sẹo kia, trông rất dọa người.”

Chàng trai lại nhanh mồm nhanh miệng nói.



"Cậu mới xấu, cả nhà cậu đều xấu, tin tôi đánh cho cậu một trận hay không!"

Trần Tây lập tức không vui, giơ nắm đấm định dọa đánh người kia.

Chú nhỏ của cậu ấy tốt như vậy, nơi nào xấu chứ.

"Tôi nói rõ ràng là sự thật mà, chú nhỏ của cậu rõ ràng không xứng với thím nhỏ, theo lời của cha tôi, chính là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu."

Chàng trai đúng tình hợp lý nói.

Trần Tây: "Cậu…tôi đánh chết cậu.!"

"Phanh!!"

Trần Đông một quyền đấm vào mặt chàng trai kia.

Chàng trai kia lập tức bật khóc.

"Trần Đông, cậu là đang ức hϊếp người khác quá đáng, tôi muốn nói cho cha tôi.."

Chàng trai chỉ vào Trần Đông chửi ầm lên.

"Cậu cứ việc nói.."

Trần Đông không cho là đúng.

"Cậu…."

Chàng trai lặng ngắt

Cậu ta cũng không dám.

Con trai ở độ tuổi này rất coi trọng mặt mũi.

Đánh nhau còn tìm bố mẹ kể lể sẽ bị đám bạn cười nhạo.

“Về sau ai dám nói xấu chú nhỏ của tôi, tôi sẽ là người đầu tiên đánh chết tên đó.”

Trần Đông uy hϊếp.

Trần Nam: “Tôi là người thứ hai đánh.”

"Tôi sẽ là người thứ ba làm việc đó."

Trần Tây vung nắm đấm.



"Đồ nịnh bợ."

Trần Bắc khinh thường nói.

Trần Bắc là con trai của nhị phòng Lý Tú Hoa, cậu ta coi thường người của đại phòng, sau lưng còn bí mật gọi Trần Lập Dân là người què.

"Cậu có bản lĩnh thì nói lớn tiếng lên một chút."

Trần Đông liếc xéo nhìn Trần Bắc một cái.

Trần Bắc mím môi, không dám nói một lời.

"Đồ nhát gan, còn không mau cút lại đây giúp tao khiêng cỏ? Nặng chết tao rồi.."

Trần Đông đánh nhau rất lợi hại, Trần Bắc cũng không dám trực tiếp khıêυ khí©h cậu, chỉ có thể trút giận lên đứa em gái Trần Tiểu Lương.

"Anh ơi, em... em không thể khiêng được nữa đâu."

Lý Tú Hoa trọng nam khinh nữ, nên Trần Tiểu Lương ở nhị phòng giống như người giúp việc vậy, Trần Bắc và Lý Tú Hoa còn thường xuyên đánh đập, mắng mỏ cô bé.

Thời gian lâu dần, Trần Tiểu Lương đã hình thành tính cách cam chịu, nhẫn nhục.

"Đồ phế vật vô dụng!"

Trần Bắc đá vào mông Trần Tiểu Lương một cái.

Trần Tiểu Lương bị đá ngã phịch xuống ruộng bùn.

"Mẹ kiếp, nha đầu chết tiệt kia, sao lại chọc anh trai mày tức giận rồi. Biết rõ là anh trai mày sức khỏe không tốt mà mày vẫn chọc tức nó, xem tao có đánh chết mày không."

Lý Tú Hoa vừa vặn nhìn thấy, vội vàng chạy tới túm lấy tai Trần Tiểu Lương xoắn mạnh.

"Anh trai."

Trần Tây chịu không nổi.

Trần Đông: “Cha của nó còn không quan tâm, chúng ta có thể quản được sao"

"Đúng vậy."

Trần Tây gật đầu đồng ý