Chương 9: Trần Lập Diễn Sắc Mặt Tối Sầm Đến Mức Sắp Nhỏ Ra Máu

Xấu xí.

Đáng sợ.

Hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Cuộc trò chuyện giữa mấy chàng trai lọt vào tai Trần Lập Diễn từng chữ từng chữ một.

Trong phút chốc, sắc mặt Trần Lập Diễn tối sầm đến mức sắp nhỏ ra máu.

“Thật ra anh không xấu chút nào đâu."

Lâm Vãn Vãn nghiêm túc nói.

Những gì cô nói đều là sự thật.

Kiếp trước sau khi cô trở về thành phố, Trần Lập Diễn không biết đã làm cái gì, nhanh chóng làm ăn phát đạt, trở thành nhà giàu số một, vết sẹo trên mặt cũng được chữa khỏi, trở thành một đại soái ca, rất là trêu hoa ghẹo nguyệt.

Theo cô biết, có mấy đại tiểu thư gia thế hiển hách ở thành phố muốn được gả cho anh.

Trong số đó còn có một cặp chị em sinh đôi là tiểu thư hào môn.

Trần Lập Diễn không biết nghĩ như thế nào, ai anh cũng không chọn, nhưng lại cùng với mấy người minh tinh lên hotsearch.

Mấy minh tinh đó đều có chung một đặc điểm, đó là lớn lên trông hơi giống cô.

Cũng là sau khi cô qua đời, linh hồn đi theo Trần Lập Diễn hơn mười năm, Lâm Vãn Vãn mới biết được sở thích đặc biệt của anh, khắp nơi đi tìm những người phụ nữ lớn lên giống cô.

Tất nhiên, giữa Trần Lập Diễn và những người phụ nữ đó không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, anh chỉ mời họ uống rượu và nói chuyện cùng.

Sau đó, khi biết tin cô qua đời, Trần Lập Diễn càng trở nên điên cuồng hơn, gϊếŧ chết Lục Cảnh Lễ, kẻ đã tự tay gϊếŧ cô. Thậm chí còn bắt lấy Lâm Điềm Điềm, bắt cô ta lên bàn phẫu thuật.

Lâm Điềm Điềm bị Trần Lập Diễn chỉnh thành dáng vẻ giống cô, còn bắt Lâm Điềm Điềm học cử chỉ lời nói của cô, nếu cô ta có chút điểm nào không giống, Trần Lập Diễn sẽ phát điên, dùng roi quất Lâm Điềm Điềm.

Lâm Điềm Điềm bị tra tấn đến đến độ sống không bằng chết, cô ta đã tự sát mười mấy lần nhưng đều thất bại.

Lần cuối cùng, Lâm Điềm Điềm và Trần Lập Diễn cùng đồng quy vô tận, làm nổ khí gas ở trong biệt thự, cả căn biệt thự đều chìm trong biển lửa.

Trần Lập Diễn biết cô ta muốn làm gì, anh cũng có cơ hội trốn thoát.

Nhưng anh không hề có ý định bỏ chạy mà chỉ ngồi trên ghế sofa ôm chiếc bình đựng tro cốt của cô chờ chết.

Nghĩ đến kiếp trước, Lâm Vãn Vãn lại cảm thấy đau lòng cho Trần Lập Diễn, cũng cảm thấy anh có chút biếи ŧɦái.

Thế nhưng mỗi ngày đều ôm hũ đựng tro cốt của cô đi ngủ, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.

"Em nói thật đó." Sợ Trần Lập Diễn sẽ không tin, Lâm Vãn Vãn lại nói: "Kỳ thực, ngũ quan và đường nét khuôn mặt của anh đều khá tốt. Đương nhiên, so với khuôn mặt, em cảm thấy dáng người của đàn ông càng quan trọng hơn."

"Dáng người?" Trần Lập Diễn là lần đầu tiên nghe được lời nói như vậy.

"Đúng vậy."

Lâm Vãn Vãn gật đầu như giã tỏi.

Kiếp trước, khi những đoạn video ngắn trở nên phổ biến, trên mạng đã có rất nhiều người đàn ông cường tráng khoe cơ bụng của mình.

Lúc Lâm Vãn Vãn còn là một hồn ma, Trần Lập Diễn đến phòng tập để tập thể dục, anh đã bị người ta lén chụp ảnh rồi đăng lên mạng, nói muốn bắt người.

Đoạn video một đường lên thẳng hotsearch, phía dưới bình luận tất cả đều là thèm muốn cơ bụnh tám múi của anh.

Sau đó, ngoại hình và tài khoản của Trần Lập Diễn bị người ta tiết lộ, cư dân mạng càng thêm phấn khích.

Mỗi khi Trần Lập Diễn ra vào tiểu khu, mọi người đều muốn chụp ảnh cùng anh, thậm chí mấy nữ sinh bạo dạn còn trực tiếp muốn xin phương thức liên lạc của anh.

Mỗi lần như vậy, Lâm Vãn Vãn đều tức giận đến muốn cào người.

Đáng tiếc nàng là ma, căn bản không gặp được người.



May mắn thay, Trần Lập Diễn hoàn toàn không để ý đến những người phụ nữ đó, thậm chí đến bình luận hay tin nhắn trên mạng anh còn chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái.

Nhớ tới kiếp trước, Lâm Vãn Vãn càng cảm thấy, Trần Lập Diễn như bây giờ là rất tốt, ít nhất sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Vậy em thích dáng người như thế nào?”

Trần Lập Diễn bỗng nhiên nói một câu.

"Đương nhiên là dáng người giống anh rồi."

Lâm Vãn Vãn thuận miệng trả lời, tay còn rất tự nhiên đặt lên cánh tay của Trần Lập Diễn.

Thời buổi này, mặc dù là vợ chồng, nhưng giữa ban ngày ban mặt thân mật như vậy cũng sẽ bị người ta đàm tiếu.

Nháy mắt da mặt của Trần Lập Diễn căng như sắp nứt ra, nhưng trong lòng lại đặc biệt vui vẻ.

Vợ anh thích dáng người của anh.

Nói cách khác, vợ anh đối với anh tối hôm qua là thực sự vừa lòng?

Nhận thức được điều này khiến cho tâm tư của Trần Lập Diễn đột nhiên biến chuyển sinh động.

Cảm giác khó chịu vì bị chế nhạo vẻ bề ngoài của anh khi nãy đã tan thành mây khói.

"Cái này ngọt lắm, anh cũng một miếng đi."

Lâm Vãn Vãn lấy một quả sim, nhét nó vào miệng Trần Lập Diễn.

Trần Lập Diễn có chút khó xử.

Cũng may là nơi này hẻo lánh nên ít người qua lại.

"Ừm?"

Lâm Vãn Vãn nghiêng đầu nhìn người đàn ông.

Trần Lập Diễn lúng túng mở miệng, ăn một ngụm từ tay cô.

"Có ngọt không?"

Lâm Vãn Vãn vẻ mặt muốn được khen ngợi.

Trần Lập Diễn:......

Anh khẩn trương đến mức nhai cũng không thèm nhai liền nuốt chửng luôn.

"Ngọt."

Nửa ngày sau, Trần Lập Diễn mới nghẹn ra được một chữ, làn da màu đồng lập tức đỏ bừng lên.

Bộ dáng khẩn trương của người đàn ông này trông thật đáng yêu, Lâm Vãn Vãn bật cười.

"Vãn Vãn."

Hai người đang đi thì từ ngã tư một bóng người quen thuộc bước tới.

Người tới mặc một chiếc màu trắng mới toanh, ống quần xắn lên cao, trong tay còn cầm một chiếc liềm, khuôn mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là vừa mới làm đồng xong.

Lâm Vãn Vãn không muốn nói chuyện với anh ta, nhấc chân muốn rời đi.

"Vãn Vãn, anh có lời rất quan trọng muốn nói với em."

Lục Cảnh Lễ lại lên tiếng.

“Tôi ra ruộng trước.”



Trần Lập Diễn bỏ tay Lâm Vãn Vãn rồi quay người rời đi.

Bóng lưng của người đàn ông tiêu điều, Lâm Vãn Vãn nhìn thấy liền có chút đau lòng.

"Vãn Vãn, ba anh nói chỉ tiêu về thành phố sẽ sớm chuyển xuống, em cùng anh quay về thành phố đi."

Khi Lâm Vãn Vãn kết hôn với Trần Lập Diễn, một mặt, là do Trần Lập Diễn đã cứu cô, mặt khác, là vì cô tức giận với Lục Cảnh Lễ, tức hắn ta thân thiết quá mức với Lâm Điềm Điềm.

Lục Cảnh Lễ thừa nhận rằng trước đây hắn ta bị quỷ ám, nên mới có thể hứng thú với Lâm Điềm Điềm.

Nhưng hiện tại, hắn ta hối hận rồi.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Vãn Vãn cùng Trần Lập Diễn thân mật như vậy, trong lòng Lục Cảnh Lễ đau như có kim đâm.

"Anh mặt dày thật đó. Tại sao tôi phải quay về với anh? Còn có, nhắc nhở anh một chút tôi là người phụ nữ đã kết hôn rồi. Lần sau đừng làm ra bộ dáng rất quen thuộc với tôi."

Kiếp trước cô bị Lục Cảnh Lễ lợi dụng, cuối cùng trái tim cũng bị hắn xé nát.

Lâm Vãn Vãn không trách người khác, chỉ trách mình ngu ngốc.

Sau khi cô chết, Trần Lập Diễn cũng giúp cô trả thù rồi.

Sống lại một đời, Lâm Vãn Vãn không muốn mang theo hận thù từ kiếp trước, cũng không muốn dính líu gì đến Lục Cảnh Lễ nữa, cô chỉ muốn cùng Trần Lập Diễn sống một cuộc sống tốt đẹp thôi.

"Vãn Vãn, anh biết em cưới Trần Tứ chỉ để chọc tức anh thôi. Anh thực sự biết mình sai rồi. Anh hứa với em rằng từ nay về sau anh sẽ tránh xa Lâm Điềm Điềm." Lục Cảnh Lễ thề thốt đảm bảo.

"Vì chọc tức anh sao?" Lâm Vãn Vãn cười nói, "Lục Cảnh Lễ, mặt mũi anh cũng thật lớn đó, thật sự cho rằng bản thân là Trần Thế Mỹ à, ai cũng đều thích anh sao."

Lâm Vãn Vãn: “Tôi nói lại lần nữa, tôi cưới Trần Tứ là tôi do tôi thật sự yêu anh ấy, không liên quan quái gì đến anh hết.”

"Anh không tin. Nếu em thực sự thích Trần Tứ, tại sao lại không cho Trần Tứ chạm vào."

Thật sự phải cảm ơn cái miệng quạ của Lý Thúy Hoa và Trương Xuân Hà.

Toàn bộ người ở thôn Lâm Thủy đều biết sự kiện Trần Lập Diễn bị Lâm Vãn Vãn đuổi ra khỏi phòng trong đêm tân hôn cách đây không lâu, tất nhiên Lục Cảnh Lễ cũng không ngoại lệ.

Đây cũng là lý do Lục Cảnh Lễ nguyện ý giúp Lâm Vãn Vãn trở lại thành phố, đồng ý chờ đợi cô ly hôn.

"Xin lỗi nha, tôi đúng là thực sự thích Trần Tứ."

"Còn nữa, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi rất hòa thuận, không cần một người ngoài như anh phải quan tâm."

Lâm Vãn Vãn cố ý kéo chiếc cổ áo buộc cao xuống, vừa vặn để lộ dấu vết trên xương quai xanh.

"Bùm~"

Đầu óc Lục Cảnh Lễ lập tức nổ tung.

"Em để Trần Tứ chạm vào sao?"

Lục Cảnh Lễ nhìn chằm chằm vào dấu hôn trên cổ Lâm Vãn Vãn, đôi mắt đỏ ngầu, như thể một giây tiếp theo có thể bóp chết Lâm Vãn Vãn.

"Anh đang nói cái gì vậy? Tôi cùng Trần Tứ là vợ chồng, vợ chồng sinh hoạt cùng nhau không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Kiếp trước bị Internet ảnh hưởng, Lâm Vãn Vãn nói không chút ngượng ngùng nào.

"Cô... Vì cái gì cô nói chuyện không biết xấu hổ như thế!"

Lục Cảnh Lễ lúc này rốt cuộc cũng chỉ mới hai mươi tuổi, bị Lâm Vãn Vãn nói hai câu liền mặt đỏ tai hồng.

"Còn có những thứ không biết xấu hổ hơn nữa, anh có muốn nghe không?"

Lâm Vãn Vãn cố tình kí©h thí©ɧ Lục Cảnh Lễ để hắn ta cút càng xa càng tốt..

"Cô……"

Lục Cảnh Lễ chỉ vào Lâm Vãn Vãn, nửa ngày không thốt ra được câu nào.