Chương 11

Thực ra loại người như Lâm Tiêu Hàm thực sự xấu xa đến tận xương tuỷ, khi đối xử với người khác không có chút tình cảm chân thành nào, luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, tất cả mọi thứ đều là diễn kịch.

Những khi không nhận được lợi ích, anh sẽ lập tức bộc lộ bản chất chân thật của mình.

Với những kẻ tiểu nhân mưu mô toan tính này, tốt nhất đừng xảy ra xung đột với anh thì hơn.

Lý Kiều dùng ánh mắt thể hiện những điều này với Hàn Đình, Hàn Đình cũng đã nhận ra được.

Anh ta kìm nén cơn tức giận muốn phun trào, không quan tâm đến Lâm Tiêu Hàm nữa.

Lúc nãy đang nói đến chuyện Sơ Hạ muốn tách ra sống một mình, Hàn Đình tiếp tục chủ đề, nói tiếp: “Sơ Hạ, anh không đồng ý cho em tách ra sống một mình, anh đã đồng ý với chú Hải Khoan sẽ chăm sóc em thật tốt, em phải nghe lời anh.”

Sơ Hạ ngồi phía sau bếp lò bàng quan xem hết vở kịch này.

Thực ra cô không chú ý nhiều đến những gì Hàn Đình và Lâm Tiêu Hàm nói, bởi vì cô vẫn luôn suy nghĩ xem tại sao lúc nãy mình lại cảm thấy giống như bị bỏ bùa, không thốt ra những lời từ chối.

Sau đó cô phát hiện, khi mình chuyển ánh mắt từ trên người Hàn Đình đến trên người Lâm Tiêu Hàm, cảm giác giống như bị bỏ bùa, giống như giam cầm này hình như sẽ giảm bớt một chút.

Vì thế cô vẫn luôn nhìn vào Lâm Tiêu Hàm, thử nói ra một câu: “Em không cần anh chăm sóc.”

Quả nhiên vừa dứt lời, trong lòng Sơ Hạ đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hàn Đình nhíu mày nhìn Sơ Hạ.

Từ nhỏ Sở Hạ đã chạy theo phía sau anh ta, bất kể chuyện gì đi nữa cũng nghe anh ta, chưa từng phản bác câu nói của anh ta dù chỉ một lần, từ trước đến nay chưa gây ra bất cứ phiền phức vào cho anh ta.

Hôm nay cô đột nhiên thế này khiến anh ta không thể quen được.

Sắc mặt anh ta khó coi, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Sơ Hạ hỏi: “Rốt cuộc hôm nay em sao vậy?”

Sơ Hạ không dám nhìn thẳng vào Hàn Đình, sợ một khi bắt gặp ánh mắt của anh ta sẽ không chịu khống chế nghe theo anh ta.

Cô cũng không nhìn thẳng vào Lâm Tiêu Hàm, mà chỉ tập trung ánh mắt vào ngón tay anh, nói: “Tôi không sao cả, tôi cũng không bắt chước người nào, tôi chỉ muốn tách ra sống một mình mà thôi.”

Hàn Đình càng nhíu chặt chân mày: “Tại sao?”

Ánh mắt Sơ Hạ không hề di chuyển: “Nhiều người, ngại phiền phức.”

Hàn Đình thu hồi tâm mắt, nín thở không nói thêm gì nữa.

Sau đó anh ta đột nhiên đứng dậy, đá một cái vào băng ghế, đen mặt đi ra ngoài.

Băng ghế bị đá gãy một chân, Siêu Tử ngồi bên cạnh anh ta, bất ngờ không kịp đề phòng ngã ngồi dưới đất.

Oa Cái vội vàng kéo Siêu Tử lên, nhìn về phía Sơ Hạ nói: “Sơ Hạ, cậu đang làm gì vậy?”

Hàn Đình không có ở đây, Sơ Hạ cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.

Cô nhìn về phía Oa Cái và Siêu Tử, nói thẳng: “Các cậu cũng chia lương thực cho tôi đi.”

Những người khác đều không thể hiểu được.

Mọi người ở bên nhau một thời gian dài như vậy vẫn luôn rất tốt, ngoại trừ Lâm Tiêu Hàm ra, mối quan hệ giữa mọi ngươi đều không tệ, Sơ Hạ đột nhiên làm như thế này chẳng phải là muốn vạch ra giới hạn với bọn họ sao?

Đây là một chuyện làm tổn thương tình cảm, trong lòng người nào có thể cảm thấy thoải mái chứ?

Đặc biệt là với một người rất trọng tình cảm như Hàn Đình, Sơ Hạ còn là bạn bè lớn lên từ nhỏ với anh ta nữa.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin