Chương 12

Lý Kiều gượng cười một tiếng, nói: “Sơ Hạ, cậu đừng đùa nữa, Hàn Đình đã tức giận rồi kìa.”

Sơ Hạ nhìn về phía cô ta, nói: “Tôi không đùa, cho dù tất cả các cậu đều tức giận đi nữa, cho dù sau này tất cả đều không để ý đến tớ đi nữa, tớ cũng muốn tách ra sống một mình.”

Thực ra, cho dù bọn họ sinh hoạt cùng với nhau đi nữa, cũng không ai thực sự để ý đến cô, coi trọng cô.

Lý Kiều: “…”

Nụ cười trên mặt cô ta trở nên cứng đờ, cổ họng cũng khô khốc.

Nhưng trên mặt Lâm Tiêu Hàm lại mang theo nụ cười nghiền ngẫm, khoanh tay xem náo nhiệt.



Bên bờ sông.

Độ ẩm trong không khí hoà quyện cùng với hơi nước trên sông.

Hàn Đình lấy hộp diêm từ trong túi ra, châm một que diêm, sau đó cúi đầu bật lửa, ngậm điếu thuốc trong miệng.

Sau khi ném que diêm đã tắt xuống sống, anh ta dùng ngón tay kẹp điếu thuốc hít vài hơi.

Ngay khi anh ta vừa mới cảm thấy thoải mái hơn một chút thì có người đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống.

Hàn Đình quay đầu lại, thì nhìn thấy Tô Vận.

Tô Vận là người xinh đẹp nhất trong số năm nữ thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức của bọn họ.

Từ khi còn nhỏ, cô ta đã học khiêu vũ ở Cung Thiếu nhi, tay chân thon thả, vòng eo mảnh khảnh mềm mại, khí chất cực tốt.

Tô Vận lấy ra một viên kẹo trái cây từ trong túi đưa đến trước mặt Hàn Đình: “Ăn kẹo đi, hút thuốc không tốt cho phổi.”

Hàn Đình không nhận lấy kẹo trái cây, tiếp tục hút thuốc nói: “Sống không được như ý, cho dù sống lâu trăm tuổi cũng uổng phí.”

Từ trước đến nay anh ta vẫn luôn là người thoải mái tuỳ tiện, ghét nhất chính là những quy tắc khuôn sáo đó.

“Không ăn được thì đạp đổ.”

Tô Vận nhỏ giọng nói một câu, thu tay về, bóc vỏ rồi nhét kẹo vào trong miệng mình.

Sau đó, cô ta tự ăn kẹo, không nói thêm gì nữa, im lặng ngồi bên cạnh.

Hàn Đình hút xong một điếu thuốc, dập tắt tàn lửa ở trên tảng đá, sau đó nhìn về phía Tô Vận, hỏi: “Mấy cô gái các cậu ở trong một phòng, cậu có biết hôm nay Sơ Hạ đã xảy ra chuyện gì không?”

Tô Vận ngậm kẹo trong miệng, nói: “Không biết, cậu ấy rất ít khi nói chuyện.”

Hàn Đình nói: “Trước kia cô ấy chưa bao giờ như vậy, lúc nào cũng ngoan ngoan nghe lời.”

Tô Vận quay đầu lại nhìn anh ta: “Cậu rất thích người ngoan ngoãn nghe lời sao?”

Hàn Đình nhìn về phía Tô Vận, nở một nụ cười thoải mái: “Cậu đang nói gì vậy? Từ nhỏ Sơ Hạ đã lớn lên cùng một viện mới tớ, cô ấy coi tớ như anh trai của mình, tớ coi cô ấy như em gái, còn thân hơn cả anh em ruột thịt.”

Tô Vận biết anh ta chỉ coi Sơ Hạ như em gái.

Cô ta cũng biết Hàn Đình đã có người mình yêu, đó là một người anh đã hẹn hò ở trong thành, gọi là Đồng Nhuỵ.

Cô ta đưa tay vào túi, lấy ra một chiếc phong thư màu vàng được gấp lại, đưa đến trước mặt Hàn Đình, nói: “Này, thư của người cậu thích viết cho cậu, tớ nhìn thấy ở công xã nên đưa về giúp cậu.”

Hàn Đình đưa tay ra nhận lấy, mở ra nhìn thấy cái tên Đồng Nhuỵ ở trên lá thư.

Anh ta nhìn dòng chữ trên lá thư im lặng một lúc lâu, cũng không mở ra xem nội dung bên trong, mà trực tiếp vo thành một cục trong tay rồi ném xuống dòng sông trước mặt.

“Này? Cậu làm gì vậy?”

Tô Vận kinh ngạc hét lên một tiếng, cục giấy đã rơi xuống dòng sông.

Hàn Đình nói với giọng điệu thoải mái: “Tớ đã đưa ra lời chia tay rõ ràng với cô ấy rồi, không cần thiết phải dây dưa lòng vòng nữa.”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin