Chương 13

Tô Yên không phản ứng lại hắn, đem cái rương kéo ra khỏi gầm giường. Ngoài rương khóa một lớp xích nhưng cô đã làm tốt khâu chuẩn bị. Cũng không thèm liếc mắt qua hỏi chìa khóa hắn để đâu, trực tiếp lấy ra cái kìm sắt đã chuẩn bị sẵn để cắt đứt dây xích. Dây xích Vương Hồng Bân dùng bất quá là dây xích cũ, nhìn không quá chắc chắn. Mắt thấy Tô Yên cắt gần đứt dây xích, Vương Hồng Bân tức khắc không ngồi yên được, cả người nhảy dựng lên, rống lớn nói: “Tô Yên, cô muốn làm gì, tôi cảnh cáo cô mau dừng tay lại!”.

Chưa nói hết câu đã vọt qua ý định ngăn Tô Yên lại.

Tô Yên thấy hắn xông tới, dứt khoát đem kìm trong tay hướng về phía hắn, còn hướng tới trước mặt hắn uy hϊếp: “Anh có bản lĩnh thì tới đây.”

Trên mặt cô không có chút nào là sợ hãi, biểu cảm như muốn cùng hắn đồng quy vô tận.

Vương Hồng Bân hoảng sợ, vội vàng lui về say hai bước, “Cô…… cô cô... cô điên rồi……”

Những người khác thấy thế, cũng đều mang theo nét mặt hoảng sợ “Có chuyện gì từ từ nói...”

Trần Hướng Đông đứng phía sau sắc mặt lập tức biến đổi, trán đổ mồ hôi “Tô Yên, cô đừng xúc động, hai người cãi nhau cũng không thể khiến người khác bị thương.”

Tựa hồ nghe thấy động tĩnh bên này, nhóm nữ thanh niên tri thức phòng đối diện cũng lại đây xem náo nhiệt, “Xảy ra chuyện gì?”

“Tô Yên, cô làm gì, bỏ kìm xuống.”

Võ Kiến Quốc ngủ bên cạnh giường Vương Hồng Bân cũng sợ liên lụy tới chính mình, gắt gao ôm chăn dịch người sang bên cạnh giường Lâu Tư Bạch. Trời mưa quần áo hắn giặt vẫn chưa khô, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gắt gao ôm chặt cơ thể.

Lâu Tư Bạch cúi đầu đọc thư, bộ dáng như không hề bị người ngoài quấy rầy. Võ Kiến Quốc nhịn không được khẽ đẩy cánh tay hắn, hạ giọng hưng phấn nói: “Mau xem, hai người này lại nháo nữa kìa.”

Đầu Lâu Tư Bạch cũng không nâng, mặt không biểu tình đáp một câu, “ Nháo mấy ngày lại tốt thôi.”

Võ Kiến Quốc bị nghẹn họng không biết nói cái gì, nhưng cũng cảm thấy Lâu Tư Bạch nói rất có lý. Vương Hồng Bân người này rất gian xảo, đừng nhìn Tô Yên lúc này nháo ầm ĩ, không quá một hai ngày hai người lại làm lành.

Nhịn không được cảm khái lắc lắc đầu: “Tên Vương Hồng Bân này cũng thật thông minh, lúc trước sao tôi không nghĩ tới theo đuổi Tô Yên chứ?”.

Người có tiền như vậy, nhìn xem một năm nay cô đã nuôi sống một nhà Vương Hồng Bân như thế nào.

Mấu chốt là Tô Yên lớn lên còn rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trông không khác gì bông hoa nhỏ, toàn bộ thanh niên tri thức trừ bỏ Lâu Tư Bạch thì cô là người lớn lên đẹp nhất “Trừ tính tình không tốt lắm, đầu óc không được thông minh thì kỳ thực không còn khuyết điểm nào khác.”

Nói tới đây, hắn chợt dừng miệng, thiếu chút nữa hắn quên mất, quan hệ của Lâu Tư Bạch với hai người này không tốt cho lắm.

Vương Hồng Bân tới sau Lâu Tư Bạch nhưng vẫn luôn như có như không nhằm vào Lâu Tư Bạch. Mà hễ cứ có chuyện liên quan tới Tô Yên, Vương Hồng Bân đều không cho Lâu Tư Bạch sắc mặt tốt.

Nghe được Võ Kiến Quốc nhỏ giọng nói chuyện, Lâu Tư Bạch nhịn không được xoay đầu nhìn hắn. Thời điểm ngẩng đầu, vừa lúc thấy được Vương Hồng Bân đang giằng co cùng Tô Yên cách đó không xa. Cô đứng ở dưới giường, rõ ràng thấp hơn so Vương Hồng Bân rất nhiều, nhưng khí thế một chút đều không thua kém, cái miệng nhỏ ba ba không ngừng mắng người, trong mắt như bốc lên hai ngọn lửa nhỏ.

Lâu Tư Bạch sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh dời tầm mắt, phảng phất như chưa từng liếc mắt nhìn một cái, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Hắn cảm thấy Võ Kiến Quốc nói không đúng lắm, Tô Yên rất hung hãn.

Tô Yên không cho Vương Hồng Bân xuống giường, chỉ cần hắn vừa động, liền đem cái kìm trong tay hướng về phía hắn.

Vương Hồng Bân sợ tới mức không dám động đậy, sợ cô thật sự làm mình bị thương. Rốt cuộc Tô Yên ở trong mắt hắn, chính là người không có đầu óc, khiến hắn bị thương thì chỉ có thể tự nhận mệt.

Điều kiện chữa bệnh của đội sản xuất thực sự không tốt, hơn nữa ban ngày còn phải bắt đầu làm việc từ sớm, hắn cũng không dám khiến mình bị thương.

Tô Yên đem cái rương mở ra, toàn bộ quần áo bên trên đều ném hết lên giường, tìm được tiền Vương Hồng Bân giấu dưới đáy rương liền lấy toàn bộ cho vào túi mình.