Chương 14

Vương Hồng Bân nhìn đến nóng nảy đỏ mắt nói: “ Cô muốn làm gì? Đó là của tôi.”

“Của anh?”

Tô Yên nhếch môi “Anh còn mặt mũi không? Dấu ấn trên tờ phiếu này đều là tên quê quán thành phố của tôi”.

“Cái gì mà quê quán của cô? Tất cả đều là của thân thích cho tôi. Cô mau bỏ xuống.”

Tô Yên cười lạnh ra tiếng, “Trả cái quỷ cho anh, cả miệng đều là lời mê sảng. Tôi nói cho anh biết, ngày mai tôi sẽ đi huyện thành báo án ở Cục Cảnh Sát, báo cáo anh ăn cắp, nhà xưởng của cha mẹ tôi phát phiếu cùng tiền đều có con dấu, anh cho rằng tôi không biết anh đem tiền gửi về quê, chờ cảnh sát tìm được nhà anh, tôi muốn xem kết cục của anh ra sao.”

“Trộm nhiều đồ vật của tôi như vậy, trước kia coi anh là thanh niên tri thức ở cùng một chỗ với tôi liền cho anh chút anh mũi không so đo, là anh khinh người quá đáng. Hiện tại một phân mặt mũi tôi đều không muốn cho anh.”

Vương Hồng Bân vẻ mặt khó có thể tin nhìn Tô Yên, “Sao cô lại có thể đổi trắng thay đen như vậy? Tôi thật có mắt như mù mới nhìn lầm cô, toàn bộ chi phiếu đều là cô đem cho tôi!.”

Tô Yên trợn trắng mắt không chịu thừa nhận, “Tôi cho anh? Ai thấy?”

“Vương Hồng Bân, anh nói dối cũng phải tìm cái cớ đáng tin cậy vào, tôi chính mình còn chưa ăn no, còn dư ra để cho anh? Muốn nói gì đợi mai tới Cục Cảnh Sát mà nói.”

Nói xong, Tô Yên soái khí vung tay hất cái rương, đầu cũng không ngoảnh lại nhìn người một cái đã đi rồi.

Không chút do dự nào.

”Cô…… cô đứng lại đó cho tôi, Tô Yên, cô đem mọi chuyện nói cho rõ ràng……”

Mặc kệ Vương Hồng Bân kêu như thế nào, bước chân của Tô Yên cũng chưa từng dừng lại.

Vương Hồng Bân nhìn bóng dáng Tô Yên, sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ, không biết do bị chọc tức hay sợ hãi.

Cuối cùng hắn quay đầu nhìn Trần Hướng Đông: “Cô ta cớ nào lại hành xử như vậy? Đội trưởng, chẳng lẽ chuyện này anh không quản?”

Trần Hướng Đông hắn có thể quản cái gì?

Hắn xem như đã nhìn ra, có thể đối phó vô lại, cũng chỉ có vô lại, khó trách lúc trước hai người này có thể ở bên nhau.

Cái gì hắn cũng chưa nói, hảo tâm cong lưng đem cái rương Tô Yên vứt xuống nhặt lên.

Những người khác trong phòng càng sẽ không quản, bọn họ nhìn ra cả hai người này đều không phải thứ gì tốt lành.

Không ai phản ứng Vương Hồng Bân: “Ngủ nhanh đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Ngủ đi ngủ đi, mệt mỏi cả một ngày rồi.”

Vương Hồng Bân ngồi ở trên giường tức nghiến răng nghiến lợi.

Võ Kiến Quốc bò lại trên giường của mình, phát ra một tiếng cảm khái: “Nữ nhân đều là cọp cái.”

Lâu Tư Bạch gấp cẩn thận lại từng bức thư, nhấp nhấp miệng, sau đó lại phảng phất cái gì cũng chưa nghe thấy, đem thư đặt ở dưới gối.

Người cũng theo đó nằm xuống.

Nhóm nữ thanh niên tri thức trong phòng đều chưa ngủ

Tô Yên đem tiền lấy từ chỗ Vương Hồng Bân nhét hết vào trong rương liền khóa lại. Toàn bộ thanh niên tri thức chỉ có cô có kìm, cũng không lo lắng người khác học cô đem cái rương cạy ra.

Cô nằm ở trên giường, trong lúc nhất thời có chút hưng phấn ngủ không được, tuy rằng không lấy về được bao nhiêu , nhưng xem độ dày kia tuyệt đối không ít, ban đầu chỉ sợ toàn bộ số tiền Vương Hồng Bân lấy từ nguyên chủ đều đem hết gửi về nhà mà không giữ lại trên người.

Bộ dạng Vương Hồng Bân trông cũng không hiếu thuận được bao nhiêu, gửi tiền về chắc cũng chỉ mong sớm ngày được về nhà.

Bất quá mọi chuyện đều không liên quan tới cô, có thể lấy từ chỗ Vương Hồng Bân từng đấy tiền đã thấy kinh hỉ lắm rồi. Còn chuyện báo án, cũng chỉ là Tô Yên muốn hăm dọa Vương Hồng Bân một trận. Nếu thực sự làm như vậy cũng chỉ cho hắn một cái giáo huấn. Nhưng những người khác thấy thế nào cô cũng không biết, hơn nữa tin tức chỗ ở của thanh niên tri thức có ăn trộm bị truyền ra cũng không dễ nghe.

Nhưng Tô Yên vẫn cảm thấy cao hứng, quyết định ngày mai liền đi huyện thành mua điểm tâm về bồi bổ cơ thể. Mới tưởng tượng như vậy đã thấy việc cô được phân ra sống một mình cũng không có gì không tốt. Ít ra muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống. Không sợ bị người khác bàn tán soi mói nói này nọ.