Chương 20

Gói bánh bao đối với Tô Yên mà nói khá nhẹ nhàng, lúc trước ở nhà đều là ba cô làm nhân, mẹ cô cán vỏ, còn cô thì phụ trách gói bánh bao, vừa nhanh lại còn đẹp.

Chỗ ở của thanh niên tri thức không có chày cán bột, Tô Yên dứt khoát sử dụng sở trường của mình, trước nắm một cục bột sau đó xoa tròn thành viên, cuối cùng dùng tay đè dẹp lại.

Đè dẹp một cái gói một cái gói xong rồi đặt lên thớt, tổng cộng có mười một cái bánh, trong đó sáu cái là của mình, hai cái là của Lâu Tư Bạch. Còn Chu Yến, Trần Hướng Đông, Vương Học Nông thì mỗi người một cái.

Lâu Tư Bạch chắc chắn phải cho, Trần Hướng Đông thì là đội trưởng nên cô muốn lấy lòng một chút, con người Chu Yến không tồi, cô cũng phải cùng cô ấy có quan hệ tốt, Vương Học Nông thì mỗi ngày đều giúp cô gánh nước nên quan hệ khá tốt. Còn những người khác cô không thèm quan tâm.

Cô không phải là nguyên chủ mỗi lần mua thịt đều ngu ngốc chia sẻ cùng mọi người, cuối cùng coi tiền như rác không nói mà cũng chẳng có ai nhớ lòng tốt của cô ấy cả.

Nghĩ lại liền cảm thấy mệt mỏi.

Làm xong sườn heo chua ngọt Tô Yên liền đem bánh bao thịt đặt trong nồi hấp, không có l*иg hấp cô đành phải ở mặt trên nồi kê mấy cây đũa sau đó để ba cái đĩa lên trên, bánh bao được đặt ở trên đĩa.

Xem như trong cái khó ló cái khôn.

Thời điểm làm sườn heo chua ngọt, nước trong nồi cũng đã sôi lên, đều bị Tô Yên bỏ vào một cái thùng gỗ.

Hấp bánh bao cần phải chờ một khoảng thời gian, Tô Yên liền dứt khoát xách nước lên về phòng tắm rửa, đã một ngày nên người cô cũng đã bẩn.

Sườn heo chua ngọt cũng bị cô đem về phòng, lo lắng đang tắm một nửa thì đã có người trở về đem xương sườn cô nấu ăn vụng.

Không sai, cô chính là cẩn thận như vậy.

Gia vị bột mì cùng vài thứ khác cũng bị Tô Yên lấy về phòng, cô đem quần áo trong rương tất cả đều đặt ra giường, trong rương chỉ để đồ ăn.

Đừng trách bệnh nghi ngờ của cô nặng, cô chính là không tin được nhân phẩm của Hàn Lệ Lệ.

Hôm nay Tô Yên tắm rửa rất nhanh, dù cô có dùng xà phòng thơm thì chỉ tùy tiện chà một chút rồi cũng nhanh chóng lau mình, thế cho nên tắm xong bánh bao cũng chưa xong vì vậy cô lại ở trong bếp bỏ thêm một ít củi rồi liền xách một xô nước đi giặt quần áo.

Hai xô nước vừa vặn đủ cho cô sử dụng một ngày, không nhiều cũng không ít.

Chờ Tô Yên giặt quần áo xong bánh bao cũng đã hoàn thành. Mười một cái bánh bao trắng nóng hổi lại còn lớn, hương thơm bay tới khiến cho người ngửi chúng liền cảm thấy thèm.

Bởi vì nhân hơi nhiều cho nên bánh bao càng về sau càng lớn, nhân bên trong đều tràn ra ngoài, đương nhiên mấy cái bánh bao lớn nhất đều là của cô.

Lấy hết bánh bao ra khỏi nồi, Tô Yên liền chạy nhanh đem phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ, xong rồi còn lấy quạt hương bồ trong bếp quạt cho bớt hương thơm.

Tiếp theo bắt đầu phân ra, sườn heo chua ngọt để ra một chén nhỏ, cái này là đưa cho Vương Học Nông, mặt khác mấy cái bánh bao cho người khác thì chuẩn bị ngày mai trộm đưa cho họ, trực tiếp đưa thì có chút không có mặt mũi.

Cho nên chỉ lấy ra hai cái bánh bao cho mình ăn, còn lại đều bỏ vào trong rương.

Mắt thấy những người khác chưa có trở về, Tô Yên lập tức đem hai cái bánh bao cùng một chén sườn heo chua ngọt ăn sạch, cũng không biết có phải hay không ăn mảnh mà cô cảm thấy hương vị bỗng nhiên rất ngon.

Ăn xong liền đem chén rửa sạch sẽ xong lại cầm quạt hương bồ dùng sức quạt vài cái.

Chỉ là cho dù có làm như vậy thì những người khác trở về đều có thể ngửi thấy được.

Làm cả một buổi giữa trưa trở về chỉ ăn chút cháo thì sao có thể no? Người mà đói thì mũi liền đặc biệt nhạy bén, đặc biệt là với đồ ăn.

Chẳng sợ Tô Yên quạt lấy quạt để, bọn họ vào sân vẫn ngửi thấy được vị thịt, đôi mắt cả đám đều phát sáng.

Thơm quá a.

Đây là thịt!

Cho dù từ trước đến nay đội trưởng là Trần Hướng Đông vẫn luôn trầm tính đều cũng nhịn không được nuốt nước miếng thì càng đừng nói đến những người khác.