Chương 29

----

Gần trưa, Quản Vũ mới mang theo một giỏ cỏ heo về nhà, trên cỏ heo còn đắp một lớp rau tể thái.

Loại rau này làm vằn thắn có hương vị không tệ, Quản Vũ rất thích ăn.

Lúc về nhà, Khương Tố Lan đang ôm củi chuẩn bị nấu cơm.

Nhìn thấy Quản Vũ mang theo cỏ heo trở về liền nhịn không được lẩm bẩm:

"Con nói xme Qiuản Anh lại chạy đi đâu chơi rồi.

Mẹ nghe tiểu đội trưởng nói, hôm nay nó không đi làm, cũng không thấy nó đi nhặt củi cắt cỏ, mỗi ngày chỉ biết chơi.

Con gái đã lớn tồng ngồng, qua hai năm nữa đã có thể tìm nhà chồng rồi mà mỗi ngày đều lười như vậy, nhà ai chịu lấy nó thì đúng là không có mắt..."

Bà cứ lải nhải lải nhải.

Quản Vũ cất dao chẻ củi xong thì xách giỏ đi đến bên giếng.

Bên giếng nhà cô có ròng rọc kéo nước, sức lực Quản Vũ cũng khá mạnh cho nên xách nước coi như khá nhẹ nhàng.

Sau khi xách hơn nửa thùng nước rửa qua cỏ heo, Quản Vũ lại dùng cái thớt cũ, nhanh nhẹn băm nó thành những đoạn nhỏ, tiếp theo ném vào nồi, sau đó múc một chút vỏ trấu đổ vào, kế đến bắc cái giá gỗ là có thể hâm nóng cơm hoặc là hâm đồ ăn ở bên trên rồi.



Lúc này Khương Tố Lan đang làm bột ngô, nhìn thấy Quản Vũ bắc giá gỗ lên thì vội vàng ôi một tiếng: "Trưa nay phải hấp bánh bột bắp, con đi thay rèm lên.”

Nghe bà nói như vậy, Quản Vũ lại nhanh nhẹn thay đổi, giá gỗ thuận tay treo lên tường bên nồi.

Làm xong những thứ này, Quản Vũ lại nhắc nhở Khương Tố Lan:

"Mẹ ơi, con nhặt được mấy quả trứng gà rừng ở trên núi, con để trong tủ đựng bát đấy.”

Khương Tố Lan vừa nghe còn có vui mừng ngoài ý muốn thì vội vàng tiến lại gần nhìn.

Tám quả trứng gà không lớn, Khương Tố Lan cười đến mức lộ cả nếp nhăn nơi khóe mắt:

"Đúng là không tồi, vẫn là conn gái lớn giỏi giang lại may mắn, sau này kết hôn cùng Trường Phú thì phải sống cho thật tốt, phải biết nín nhịn, đừng cứ nghĩ đến chuyện đánh nhau..."

Lại nữa rồi, bà vừa lải nhải thì lại không khống chế được nữa.

Buổi trưa hôm nay Khương Tố Lan không định ăn trứng gà, Quản Vũ muốn hỏi nhưng lại sợ dẫn ra một đề tài khác thì bà lại lải nhải không dứt, thế nên cô suy nghĩ một lát rồi từ bỏ.

Hiện giờ đồ ăn ở sân sau đã càng ngày càng phong phú cho nên Khương Tố Lan hấp bánh bột bắp xong thì lại hái mấy quả cà tím, đào mấy củ khoai tây, sau khi rửa sạch sẽ bèn thái khoai tây thành khối, sau đó cùng bỏ vào trong nồi.

Hấp một nồi như vậy, sau đó cho một ít nước tương và hành lá trộn đều, ăn rất đưa cơm.

Sau khi đậy nắp nồi, Khương Tố Lan còn rửa sạch rau tể thái, lát nữa có thể trực tiếp chấm nước tương ăn.



Buổi trưa người trong nhà hoặc là tan làm, hoặc là tan học trở về, vừa vặn có thể ăn cơm rồi.

Quản Anh đương nhiên sẽ bị nhắc tới, nếu là thời điểm khác thì cô ta chắc chắn phải biện giải cho mình vài câu.

Dù sao thì tác phong của con người Quản Anh chính là cô ta không sai, đều là người khác sai.

Sau khi mơ giấc mơ đó xong, Quản Vũ cảm thấy thái độ sống này cũng không tồi.

Ít nhất bản thân mình hạnh phúc, mình hạnh phúc là tốt rồi.

Quan tâm những người khác làm gì?

Họ cũng đâu có quan tâm đến cô!

Nhưng mà nếu người bị khinh bỉ này là cô thì nhìn sẽ tương đối phản cảm.

Sau khi ăn trưa, có thể nghỉ ngơi một lát.

Giữa trưa quá nóng, để tránh những rắc rối mang đến do say nắng nên cần phải đợi cho đến khi mặt trời hơi ngả về tây thì mọi người mới đi làm.

Quản Anh ngậm cục tức ở chỗ Khương Tố Lan, sau khi trở về phòng thì lại đá thúng đυ.ng nia.

Quản Vũ lười quản cô ta, xoay người đi ngủ.