Chương 47

Đừng tưởng cô chuyện bé xé ra to, ở thời đại này bầu không khí rất nghiêm khắc, không thể nào cởi mở như đời sau được. Đôi lúc chỉ vô tình nói vài câu với người khác phái là sẽ bị đồn thành người yêu với nhau, chứ đừng nói đến những lời Tống Khiết đã vu khống lúc nãy.

Sở dĩ cô nói ra chuyện mình đã đính hôn bởi vì có một nguyên nhân riêng, Diệp Thận Ngôn là một người quân nhân, mà các cuộc quân hôn sẽ được bảo vệ.

Hơn nữa trước khi Diệp Thận Ngôn rời đi, cũng chính là thời điểm nguyên chủ vẫn còn. Diệp Thận Ngôn nói rằng sau khi đi bộ đội về sẽ đi khai báo kết hôn, nguyên chủ cũng có cảm tình với Diệp Thận Ngôn nên đã đồng ý.

Điều này cũng tương đương với việc không phải muốn huỷ bỏ hôn ước là được.

Đương nhiên nếu Diệp Hoài Ngôn này thật sự là người chính trực và đối xử tốt với nguyên chủ giống như trong ký ức thì Thẩm Thính Hồng cảm thấy chuyện này cũng không tệ.

Dù sao, trong trí nhớ của nguyên chủ, dáng vẻ của Diệp Thận Ngôn rất hợp gu của cô.

“Không được, chúng ta vẫn nên đi gặp giáo viên thôi!”

Chia ra trả dần là như nào? Ai mà biết cô gái này xong việc sẽ chơi xấu.

Tống Khiết cảm thấy Thẩm Thính Hồng rất quá đáng, “Thẩm Thính Hồng này, chúng ta đều là bạn cùng lớp, cậu không nhất thiết phải làm khó tớ như vậy chứ? Tớ thấy gia cảnh của cậu cũng không tệ lắm, tại sao chỉ vì một cái phích nước mà không tha cho tớ vậy? Với cả tớ cũng không quỵt nợ cậu đâu.”

Lời nói này rất hợp tình hợp lý nhưng điểm mấu chốt là có vài người xung quanh còn tán thành ý kiến của Tống Khiết.

Thẩm Thính Hồng cười khẩy, “Đúng là dao nhỏ không chém vào người mình thì không biết đau, đây chỉ là chuyện về một cái phích nước nhỏ thôi. Nếu cậu thấy đây là việc nhỏ, vậy không phải cậu chỉ cần trả tiền cho tôi là được rồi sao?

Tống Khiết: …..

Tức khắc Tống Khiết á khẩu không nói được gì nhưng cô ta vẫn muốn giãy dụa một chút. Rốt cuộc chỉ cần là một học sinh thì không có ai không sợ giáo viên cả, những loại chuyện như này Tống Khiết cũng không muốn làm ầm ĩ tới tận chỗ giáo viên. Nếu lỡ như họ nói ra tất cả nhưng lời cô ta vừa nói lúc nãy, sợ rằng giáo viên sẽ không có ấn tượng tốt với mình.

“Thẩm Thính Hồng, chúng ta thật sự có thể thương lượng riêng!”

“Không thương lượng gì hết, nếu cậu thật sự không muốn đến chỗ giáo viên vậy thì đứng đây chờ đi, Thanh Thanh cậu gọi giáo viên đến đây cho tớ với, cũng vừa lúc để ông ấy đến xem hiện trường!” Thẩm Thính Hồng nói với Thẩm Thanh Thanh.

Thẩm Thanh Thanh nghe xong lời này hai mắt sáng lên, cô ấy rất thích được sai bảo như này. Chắc vì muốn được xem màn kịch hay nên cô ấy chạy đi nhanh như chớp.

Dù Tống Khiết muốn ngăn cô ấy lại nhưng giờ không kịp nữa.

Cô ta chỉ tức tối dậm chân tại chỗ.

Người vây quanh xem ngày càng nhiều, cho dù Tống Khiết muốn chạy nhưng dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy, cô ta cũng chẳng có can đảm để làm điều đó.

Nếu thật sự bỏ trốn, nói không chừng sự cố vô tình làm vỡ phích nước của bạn học sẽ ngày càng tồi tệ hơn.

Cho nên sau khi Thẩm Thanh Thanh rời đi, cô ta vẫn luôn cúi đầu, thỉnh thoảng còn vô tình ngẩng đầu lên để lộ ra đôi mắt được phiếm hồng giống như thỏ con.

Bộ dạng này đã nhận được sự đồng cảm của rất nhiều nam sinh.

“Bạn học này, không phải bạn nữ này đã bảo sẽ trả từ từ cho cậu sao? Cần gì phải gọi giáo viên đến đây như thế chứ?”