Chương 48: Xấu Hổ

“Đúng vậy đấy, cậu nhìn bạn ấy đã khóc rồi, mà các cậu không phải bạn cùng lớp à? Sau này còn ngẩng lên không thấy, cúi xuống thấy (1).”

(1)Ngẩng lên không thấy, cúi xuống thấy có nghĩa là người này rất thân thiết với bạn, và bạn phải thường xuyên gặp gỡ. Nó thường chỉ những người hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè hoặc người thân,

“Ừ đúng đấy, đúng là quá quắt, không phải chỉ là một cái phích nước thôi sao?”

“……” Mọi người nói đủ kiểu nhưng Thẩm Thính Hồng cũng không quan tâm.

Đầu tiên cô chỉ vào cậu học sinh trước nói vừa bảo đây chỉ là cái phích nước nói: “Cậu này, tôi nghe cậu nói như vậy thì chắc hẳn là một người không thiếu tiền, hơn nữa cậu cũng là một người tốt có lòng trắc ẩn, hay là cậu giúp bạn học Tống đền tiền được không?”

Người nọ lập tức cứng họng, chỉ có thể cãi nhau thôi, làm sao cậu ta có thể giúp người khác đền đồ vật quý giá như vậy, hơn nữa mình cũng chẳng thân quen người này.

Ai mà ngờ rằng Tống Khiết thật sự mong chờ nhìn người nọ.

“Ha ha, tớ cũng không có nhiều tiền như vậy, tớ chỉ…”

Người nó còn chưa nói còn, Thẩm Thính Hồng đã nói luôn, “Nếu không có tiền thì cậu nên rút lại cái sự đồng tình vô dụng của mình lại đi.”

Sau đó lại nhìn về mấy nam sinh đã nói chuyện trước đó, “Còn cậu, nếu đồ của cậu bị người khác làm hỏng, liệu cậu có bắt người ta phải đền không? Còn cái quỷ gì mà ngẩng lên thấy, cúi xuống không thấy, chẳng lẽ tôi gặp người mà không biết đường nhắm hai mắt lại sao?

“Còn cậu kia nữa! Đúng là cậu, không phải cậu nói chút việc nhỏ không cần đi báo giáo viên à? Vậy bây giờ tôi cướp, cậu bỏ toàn bộ tiền trên người ra đây. Tôi sẽ chậm rãi trả lời cho cậu, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi sao mà phải gọi giáo viên đến đúng không?”

Sau khi Thẩm Thính Hồng giải quyết từng chuyện một, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại. Không ai dám ho he thêm gì nữa, nếu không may chọc giận bạn nữ này thì phải nghe cô ấy chửi té tát.

Lúc này, tại vòng ngoài xem náo nhiệt đột nhiên xuất hiện một giọng nói, “Mấy đứa đang làm gì ở đây vậy?”

Tất cả học sinh đều quay đầu lại nhìn về phía âm thanh này thì thấy hiệu trưởng cùng toàn bộ các lãnh đạo trong trường đang đến đây, trong đó còn có một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá.

Thẩm Thính Hồng cũng quay đầu lại nhìn, cái liếc mắt này khiến cô rất bối rối.

Đó không phải Diệp Thận Ngôn sao? Không phải anh ấy vẫn đang ở trong quân đội à? Tại sao bây giờ lại xuất hiện trong trường học?

Diệp Thận Ngôn cũng không ngờ được vai chính trong câu chuyện khôi hài này là vị hôn thê mà mình chỉ gặp vài lần.

Nhưng hôm nay anh mới phát hiện, hoá ra vị hôn thê của mình là người thú vị như vậy?

Vừa rồi nghe cô ấy chấn chỉnh người mà không tài nào nhịn được cười, lúc trước gặp cô ấy có như vậy đâu?

Nếu như Thẩm Thính Hồng biết anh đang nghĩ gì thì cô nhất định phải nói cho tên này biết. Bởi vì nguyên chủ có tình ý với anh cho nên mới dè dặt như vậy, nếu không thì, ha ha ha…

Một người đang đứng ngoài vây xem bị hiệu trưởng kéo ra hỏi chuyện, rất nhanh ngọn nguồn và kết quả của câu chuyện đã sáng tỏ.

Hiệu trưởng chỉ cảm thấy đau đầu, hôm nay có một người lãnh đạo quân đội đến đây để mở một cuộc toạ đàm với các học sinh. Đột nhiên bị tập kích bất ngờ như này, bọn họ căn bản không chuẩn bị kịp.

Trước đó trong lòng ông ta luôn cầu nguyện bọn nhỏ này chỉ đang cãi vã bình thường thôi.

Không ngờ rằng sự cố vẫn xảy ra.

“Đầu tiên tìm người nào lên quét dọn nơi này sạch sẽ đi, nếu lỡ ai không cẩn thận dẫm vào sẽ bị thương.”

Hiệu trưởng mặc dù cảm thấy không vui nhưng những người lãnh đạo vẫn đang xem ở chỗ này nên vẫn ôn hoà nói.

Rất nhanh đã có người thu dọn các mảnh nhỏ trên mặt đất, cùng với đó giáo viên chủ nhiệm của lớp Thẩm Thính Hồng đã đến.