Chương 49

Mọi việc đã được rõ ràng từ miệng người kể chuyện xưa cừ khôi như Thẩm Thanh Thanh, lại nhìn đến hiện trường này, không hiểu sao mà ông ấy lại cảm thấy chột dạ một cách vô cớ.

Cũng không biết có phải xui xẻo hay không, bình thường bầu không khí trong lớp vẫn luôn tốt đẹp, hiếm khi xảy ra chuyện kinh động đến hiệu trưởng như thế này.

“Hiệu trưởng, chủ nhiệm, hai người đều ở đây!” Giáo viên chủ nhiệm lau mồ hôi nói.

“Ừm, giáo viên Trần, ông xem chuyện này xử lý như nào. Đây cũng không phải chuyện quá lớn, ông hãy dẫn học sinh trở về tự thương lượng đi.” Hiệu trưởng nói.

Thật ra theo quan điểm của họ thì chuyện này đúng là chuyện nhỏ, đơn giản là vì không muốn vị lãnh đạo bộ đội trẻ tuổi đầy hứa hẹn này cảm thấy bất mãn với ngôi trường này.

Rốt cuộc, ngay cả hiệu trưởng cũng ngưỡng mộ quân nhân nên cũng hy vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt với Diệp Cận Ngôn.

Sau khi Diệp Thận Ngôn nhìn thấy Thẩm Thính Hồng, ánh mắt anh không tự chủ được dừng trên người cô. Thấy vậy Thẩm Thính Hồng rất xấu hổ nhưng cô cũng không biết tại sao nữa.

“Đồng chí Diệp, mời bên này!” Hiệu trưởng làm động tác mời Diệp Thận Ngôn, sau đó Diệp Thận Ngôn đi theo hiệu trưởng.

Cuối cùng Thẩm Thính Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Đi đến văn phòng của thầy rồi nói chuyện.” Ánh mắt giáo viên Trần nhìn Tống Khiết không được tốt cho lắm, đoán chừng ông ta đang tức giận.

Tống Khiết cúi đầu, lẳng lặng đi theo thầy Trần vào văn phòng, Thẩm Thính Hồng là người trong cuộc nên đương nhiên cũng phải đi theo.

Vốn dĩ Thẩm Thanh Thanh muốn đi cùng nhưng thầy Trần không cho phép, sau đó đuổi Thẩm Thanh Thanh đi với lý do lớp học sắp bắt đầu.

Thẩm Thanh Thanh cũng muốn đi xem náo nhiệt xem thầy Trần sẽ phạt Tống Khiết như nào, nhìn xem chị em tốt của mình sẽ tức giận nào. Ai mà biết được ý tưởng này đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

“Nói cho thầy biết, tại sao hay đứa lại tranh chấp với nhau?” Tuy rằng Thẩm Thanh Thanh chỉ nói qua loa nhưng mà cô ấy vẫn phải ngượng ngùng nói thẳng hết tất cả những lời nói ngay từ đầu của Tống Khiết. Thật sự, cô ấy không hy vọng thầy Trần sẽ hiểu lầm.

“Chuyện là như này…..” Tống Khiết chưa kịp nói, Thẩm Thính Hồng nhanh nhảu đoạt lấy câu chuyện trước rồi nói ra toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.

Đương nhiên cũng phải nhắc đến chuyện Tống Khiết mở mồm ra là vu khống bịa đặt cho người khác.

Quả nhiên, sắc mặt của thầy Trần không quá khó coi, bản thân ông ấy rất thích đứa nhỏ Thẩm Thính Hồng này.

Đi học lâu như vậy mà thành tích của con bé vẫn luôn dẫn đầu, hơn nữa cũng không nói nhiều. Chỉ cần gặp được con bé ở trong trường thì phần lớn thời gian đều học tập.

Không phải ông ấy ghét Tống Khiết nhưng giữa hai người, chắc chắn ông ấy sẽ thích Thẩm Thính Hồng nhiều hơn một chút.

Rốt cuộc thì chẳng có giáo viên nào mà không thích đứa nhỏ học tập yên tĩnh và nghiêm túc cả.

“Tống Khiết, em có muốn nói thêm gì không?” Thầy Trần hỏi.

Tống Khiết cắn môi, không dám nói lời nào, vừa rồi Thẩm Thính Hồng chưa nói đến việc đã đính hôn với một quân nhân. Hiện tại cô ta không dám nói nhảm, chỉ sợ Thẩm Thính Hồng nói ra chuyện này, đến lúc đó thì không phải chuyện cãi vã bình thường giữa các học sinh với nhau nữa.

Vừa thấy bộ dạng này của Tống Khiết, thầy Trần đã biết rằng tất cả những gì Thẩm Thính Hồng nói đều là sự thật.

Chính vì vậy ông ấy lập tức cảm thấy rất khó chịu, vốn dĩ mình không thích những đứa trẻ có tham vọng quá lớn.