Chương 2

Tiểu Hàn vẫn luôn bị ông bà nội cô xem như là nha hoàn mà sai khiến, mẹ Hàn chưa bao giờ vì Tiểu Hàn mà ra mặt. Hiện tại Tiểu Hàn rất không thích Hàn mẫu, thấy bà sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong mắt lo lắng, Tiểu Hàn thở dài một hơi, mà thôi, chiếm thân thể con gái nhà người ta, cũng đừng được lời còn khoe mẽ, "Mẹ, con không sao.”

“Thế này, trên người ướt hết rồi, lại ngã, sao có thể không có việc gì." Mẹ Hàn đau lòng, "Con, ai...... Đồng chí Hạ, vậy làm phiền cậu rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm bác sĩ.”

Lập Hạ: "Thím đừng lo lắng, cháu sẽ đưa Tiểu Hàn về.”

“Cảm ơn, cảm ơn đồng chí Hạ." Mẹ Hàn nói xong, thì đi tìm bác sĩ chân trần trong thôn.

Cả người Tiểu Hàn vô lực, quần áo ướt đẫm dán vào người rất không thoải mái, choáng váng đầu còn muốn nôn, dọc theo đường Hạ Lập Hạ cõng cô trở về, Tiểu Hàn không nói gì, sợ vừa mở miệng đã nôn lên người Hạ Lập Hạ. Trước cửa nhà khá hơn chút, Tiểu Hàn không thể không mở miệng: "Cảm ơn anh, đồng chí Hạ.”

Lập Hạ cười nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, đừng nói là cô, hôm nay là người xa lạ, tôi cũng sẽ --"

“Cần mày có ích lợi gì, gánh nước cũng có thể rơi xuống nước.”

Sắc mặt Lập Hạ khẽ biến, ngẩng đầu nhìn lại, trong sân đi ra một lão thái bà khoảng sáu mươi tuổi. Trong mắt Lập Hạ hiện lên một tia chán ghét, lão thái bà này, thật sự là ngay cả một câu tiếng người cũng không biết nói.

“Bà nội Tiểu Hàn đừng nói như vậy, Tiểu Hàn cũng không muốn rơi xuống nước." Lập Hạ cõng Tiểu Hàn đi vào, rồi hỏi, "Tiểu Hàn, cô ở đâu?”

Nhà Tiểu Hàn là ba gian chính phòng, ở giữa là phòng khách, ông bà nội Tiểu Hàn ở gian tây, cha mẹ Tiểu Hàn ở gian đông. Hai bên phòng chính có hai gian phòng riêng, em trai Tiểu Hàn ở trong phòng riêng liền với phòng bếp, Tiểu Hàn và em gái cô ở trong phòng riêng liền với phòng lương thực, phòng chứa đồ.



Trưởng thôn theo Lập Hạ tới Hàn gia, chỉ vào phòng phía Đông, "Tiểu Hàn ở bên kia. Bà nội Tiểu Hàn, Tiểu Hàn không thoải mái, phải để cho con bé nghỉ ngơi chút, cũng không thể để Tiểu Hàn làm việc nữa.”

Lão thái bà trên đầu quấn khăn lông màu trắng, đen đen gầy gầy, khuôn mặt dài nhỏ, xương gò má nhô ra giống như con hổ cái bị giẫm phải đuôi, "Ông có ý gì? Trưởng thôn, nói rõ ràng đi.”

Lập Hạ dừng bước, quay đầu nhìn sang.

Tiểu Hàn đẩy vai Lập Hạ, nhỏ giọng nói, "Chúng ta vào trước đi.”

Lập Hạ vào nhà đặt Tiểu Hàn xuống muốn đi ra ngoài, vừa thấy Tiểu Hàn một tay vịn giường một tay xoa đầu, vội hỏi, "Đầu lại đau?”

Tiểu Hàn: "Tôi --“

"Bà biết tôi có ý gì, Hàn Cao thị, toàn bộ thôn Tiểu Hàn ai không biết bà xem Tiểu Hàn như nha đầu mà sai khiến, làm được còn sợ người ta nói?"

Giọng trưởng thôn ngắt lời Tiểu Hàn.

Kêu gọi thôn dân gánh nước việc là chuyện thôn trưởng đề nghị, ông ấy lúc ấy cũng nói là phụ nữ sức lực lớn theo ông ấy đi gánh nước. Toàn bộ cô gái lớn như Tiểu Hàn ở thôn Tiểu Hàn không phải sẽ đi làm cỏ, thì là ở nhà làm việc nhà, chỉ có bà nội Tiểu Hàn bắt con dâu thể nhược nhiều bệnh và cháu gái lớn thân thể đơn bạc này đi gánh nước.

Vừa mới bắt đầu trưởng thôn không đồng ý, Hàn Cao thị nhảy nhót ầm ĩ với ông ấy, nói ông ấy khinh thường đồng chí phụ nữ, đồng chí phụ nữ cũng chống đỡ được nửa bầu trời. Trưởng thôn không muốn dây dưa với bà ta quá nhiều, nên đồng ý cho Tiểu Hàn và mẹ cô đi gánh nước. Tiểu Hàn thiếu chút nữa chết đuối, trưởng thôn hiện tại nhớ tới đã nghĩ mà sợ.



Tiểu Hàn mở miệng lần nữa, "Anh có thể giúp tôi múc chậu nước không? Tôi muốn lau người rửa mặt, trong bếp có bình nước ấm.”

“Tôi đi lấy đây." Lập Hạ xoay người đi đến phòng bếp đối diện, đi ra chợt nghe trưởng thôn nói, "Hiện tại đã được giải phóng, bà lại coi Tiểu Hàn là nha hoàn, coi mình là lão thái thái phong kiến, tôi sẽ đi tìm lãnh đạo thị trấn.”

“Ông đi tìm, ông đi tìm đi, có bản lĩnh thì đi tìm ngay!”

Lập Hạ theo bản năng nhìn ra ngoài, đã thấy Hàn Cao thị nhảy nhót, ngay cả khăn lông trên đầu bà ta cũng không thèm để ý nữa, cau mày nói, "Bà nội cô sao lại lợi hại như vậy.”

“Bà ta vẫn luôn lợi hại như vậy." Tiểu Hàn làm bộ rất khó xử, "Gây thêm phiền toái cho anh.”

Lập Hạ: "Không sao." Đặt chậu và bình ấm xuống, thấy trong phòng có một sợi dây thừng, trên dây thừng có quần áo và khăn mặt, lấy khăn mặt ra, "Đây là để lau mặt phải không?”

“Đúng vậy, cám ơn anh, đồng chí Hạ." Tiểu Hàn vừa mới tiếp thu ký ức nguyên chủ, đầu rất khó chịu, không dám nói nhiều, cũng không dám ngẩng đầu, e sợ Hạ Lập Hạ nhìn ra không đúng.

Lập Hạ: "Vậy cô thay đồ đi, tôi ra ngoài đây." Nói xong đóng cửa lại. Đi tới cửa Hạ Lập Hạ vừa lúc nhìn thấy Hàn Cao thị liếc mắt đánh giá trưởng thôn một phen, khinh thường hừ một tiếng, "Tiểu Hàn là cháu gái tôi, không phải cháu gái ông, tôi muốn sai khiến thế nào thì sai khiến thế đó, ông quản được sao?”

Thôn trưởng hít sâu, chỉ vào Hàn Cao thị, cắn răng nói, "Vậy bà xem tôi có thể quản được hay không." Khóe mắt dư quang chú ý tới Lập Hạ, lập tức nói, "Lập Hạ, chúng ta đi.”

“Có gan thì đừng đi, đi kiện tôi đi." Hàn Cao thị co cẳng đuổi theo.