Chương 3

“Bà nội Tiểu Hàn, trưởng thôn thuận miệng nói, sao có thể kiện bà thật chứ." Người xung quanh nghe tiếng cãi vã vây quanh khuyên nhủ, "Nếu không phải có trưởng thôn, Tiểu Hàn nhà bà đã sớm mất mạng rồi.”

Hàn Cao thị quay đầu nhìn lại, cao giọng nói: "Người cứu Tiểu Hàn nhà chúng ta chính là Lập Hạ, không phải thôn trưởng!"

“Sao không phải trưởng thôn? Lúc Tiểu Hàn nhà các anh bị đồng chí Hạ kéo lên đã không thở được. Đồng chí Hạ nói phải thử xem hô hấp nhân tạo, chính là miệng đối miệng thở ra. Đồng chí Hạ không dám, nên hỏi trưởng thôn, trưởng thôn nói, chỉ cần có thể cứu sống Tiểu Hàn, thế nào cũng được. Khoan hãy nói, đồng chí Hạ và Tiểu Hàn nhà các người miệng đối miệng một lát, Tiểu Hàn đã tỉnh lại.”

Tay Tiểu Hàn đang cởϊ qυầи áo dừng lại chút, Hạ Lập Hạ còn biết hô hấp nhân tạo?

“Cái gì?!" Hàn Cao thị thét chói tai một tiếng.

Lạch cạch!

Tiểu Hàn cả kinh run tay, quần áo rơi trên mặt đất, ngay sau đó chợt nghe Hàn Cao thị ồn ào, "Nó thế mà chiếm lời của Tiểu Hàn?! Không được, tôi phải đi tìm nó.”

Tiểu Hàn nhất thời đầu đầy hắc tuyến, Hàn Cao thị này, muốn cho toàn thôn đều biết Lập Hạ làm hô hấp nhân tạo cho cô? Tiểu Hàn nhấc chân muốn đi ra ngoài, vừa thấy quần áo trên người ướt sũng, thở dài một hơi, tiếp tục lau người.

Người phụ nữ trung niên vừa mới mở miệng sắc mặt đột biến, cuống quít bắt lấy cánh tay Hàn Cao thị, "Bà nội Tiểu Hàn đi làm gì? Đồng chí Hạ là vì cứu Tiểu Hàn nhà các người thôi.”

Hàn Cao thị giơ tay hất bá ấy ra, "Đừng gạt tôi. Tôi sống cả đời, cũng chưa từng nghe nói miệng đối miệng có thể cứu người.”

“Nhưng Tiểu Hàn nhà bà tỉnh thật rồi.”

Hàn Cao thị: "Cô thấy Tiểu Hàn tỉnh lại? Không chừng khi Tiểu Hàn ngất đi, Hạ Lập Hạ nó muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Tiểu Hàn, lừa gạt những người không hiểu gì các người mới nói thế, nói miệng đối miệng có thể cứu người. Đừng ngăn cản tôi, tôi hôm nay không - -“

Mẹ Tiểu Hàn và bác sĩ chân trần chạy tới, lại thấy mẹ chồng bà giương nanh múa vuốt cãi nhau với hàng xóm gì đó, "Có phải Tiểu Hàn không thoải mái?"



Hàn Cao thị: "Cô còn mặt mũi hỏi tôi? Cô làm mẹ như thế nào? Tiểu Hàn cùng cô đi gánh nước, còn bị lưu manh thối bắt nạt--”

“Bà nội Tiểu Hàn, đồng chí Hạ không phải lưu manh." Người phụ nữ kia cũng nhìn không được, "Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy.”

Hàn Cao thị giận dữ trừng mắt nhìn đối phương, "Người bị bắt nạt không phải con nhà cô, cô đương nhiên nói như vậy.”

“Bà, bà...... " Người vừa rồi mở miệng nhất thời muốn chửi má nó, hít sâu một hơi, "Nếu đồng chí Hạ có thể cứu sống con nhà tôi, cậu ấy làm thế nào cũng được.”

Hàn Cao thị bật thốt lên: "Cô không biết xấu hổ, coi tất cả mọi người không biết xấu hổ giống cô à?!"

“Bà...... bà quả thực không nói đạo lý.”

Hàn Cao thị hai tay chống nạnh: "Cô phân rõ phải trái, ngươi phân rõ phải trái với tên lưu manh Hạ Lập Hạ?”

“Bà, tôi không nói với cô những chuyện này, có bản lĩnh thì đi tìm trưởng thôn đi." Người kia cãi không lại bà ta, lại không càn quấy giống như bà ta," Trưởng thôn không mắng bà, tôi theo họ bà!”

Hàn Cao thị hừ một tiếng, thở hồng hộc nói: "Cô không ngăn cản bà đây, bà đây đã đến nhà thôn trưởng rồi. Cô cứ chờ theo họ bà đây đi.”

“Mẹ... " Mẹ Tiểu Hàn Lưu Tố Phân bất đắc dĩ nói, "Đừng đi vội, nghe bác sĩ nói thế nào, Tiểu Hàn từ lúc tỉnh lại vẫn kêu đau đầu.”

Hàn Cao thị: "Cô dẫn bác sĩ xem cho nó, tôi đi tìm trưởng thôn.”

“Mẹ!" Lưu Tố Phân vươn tay bắt lấy cánh tay Hàn Cao thị.



Hàn Cao thị hất bà ấy ra, "Đừng ngăn cản tao.”

“Mẹ, Tiểu Hàn có thể đã ngã tới choáng váng." Lưu Tố Phân thấy thế, không chút suy nghĩ đã nói.

“Tiểu Hàn choáng váng, tao, tao sẽ kêu Hạ Lập Hạ kia nuôi nó cả đời!"

Quần chúng vây xem đồng loạt nhìn về phía Hàn Cao thị, đều có vẻ mặt không dám tin. Mẹ của Tiểu Hàn là Lưu Tố Phân đỏ mặt, cảm thấy vô cùng mất mặt, "Mẹ nói là có thể, chưa nói Tiểu Hàn choáng váng. Chúng ta vào xem Tiểu Hàn trước đã?”

Cửa sân không đóng, sân cũng không rộng, giọng nói của Lưu Tố Phân không lớn, Tiểu Hàn nghe rõ ràng. Tiểu Hàn có ký ức nguyên chủ, biết Hàn Cao thị rất có thể gây chuyện, lại không nghĩ tới Hàn Cao thị nói tìm Hạ Lập Hạ, thật sự không phải nói ngoài miệng.

Tiểu Hàn nhặt quần áo trên mặt đất lên, mở cửa phòng cúi đầu nhìn ra ngoài, thấy Hàn Cao thị đi vào, vội vàng cầm khăn lông bọc tóc ướt sũng nằm trên giường giả ngủ. Cho đến khi có người gọi cô, Tiểu Hàn mới chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Hàn Cao thị đi tới bên giường, "Bà nội?"

“Mày, mày không nhận ra tao?" Hàn Cao thị vội vàng nói.

Tiểu Hàn nhíu chặt mày, rất thống khổ, "Tôi, của tôi, đầu của tôi--”

“Bác sĩ, phiền ông xem cho Tiểu Hàn chút." Lưu Tố Phân vội vàng kéo bác sĩ lại.

Hàn Cao thị và người khác cãi vã thì đại phu cũng ở bên cạnh, bác sĩ biết Tiểu Hàn bị dập đầu, "Đầu bị khó chịu chỗ nào?"

“Phía sau." Tiểu Hàn đáp lại.

Bác sĩ đi qua sờ sờ đầu cô, "Có phải ở đây không?" Ấn một cái, Tiểu Hàn giả bộ đau đớn hít ngược một hơi. Bác sĩ vội hỏi, "Có cảm thấy buồn nôn không?”

“Có chút." Tiểu Hàn quả thật muốn nôn, lý do uống quá nhiều nước suối núi, “Bác sĩ, đầu của cháu có dập nát hay không?”