Chương 25: Xuất phát

Tiêu Chiến buổi tối đã đưa cho nhà cha vợ hai mươi ký thịt lợn rừng, lại làm cho cha vợ mẹ vợ càng thêm yêu thích.

Rồi lại đưa hai ký thịt cho mấy nhà bác, chú.

Hai ký thịt quả thật không ít.

Để nói thật thì Tiêu Chiến không chỉ có một hoặc hai người bác, mà là có rất nhiều người bác.

Bởi vì anh không có ở nhà, cha mẹ cũng có thể nhờ mọi người giúp đỡ một chút, dù sao làm trưởng thôn cũng không dễ dàng, có chuyện gì đều đến tìm trưởng thôn.

Nhà họ Tiêu vốn là một đại gia đình, con rất đoàn kết, mấy bác gái trong thôn cũng rất có tiếng nói.

Sau khi giao thịt xong thì hai vợ chồng cũng đi ngủ, ban đêm mấy đứa nhỏ dùng tã lót nên không thức dậy quấy, vì thế mà đêm nào họ cũng ngủ ngon.

Sáng sớm ngày thứ hai, hai vợ chồng mới sáng đã đi ra ngoài, nói là đi lên thị trấn bán thịt, mọi người trong nhà cũng không ai nghi ngờ, hai người đi được nửa đường liền đem số thịt lợn còn lại cất vào kho hàng trong không gian, chỉ để lại hai ký thịt mang lên thị trấn cho Cố Quân.

Sau khi quay về liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, thực tế thì cũng không còn gì cả, rất nhiều đồ đạc đều lấy lý do gửi qua bưu điện mà đã để trong không gian, chờ xuống xe lửa thì sẽ lấy ra.

Vào buổi sáng, trước khi Lưu Li đi lên thị trấn, cô đem đầu, ruột, tim, gan và lưỡi của con lợn cho vào nồi kho và nhờ mẹ Tiêu để ý hộ mình, rồi mới đi lên thị trấn.

Bởi vì sáng mai nhà Tiêu Chiến đi rồi, cho nên đã gọi nhà họ Lưu đến để cùng nhau tạm biệt họ.

Món thịt kho buổi trưa khiến mọi người trong nhà họ Tiêu và trong nhà họ Lưu đều hết lời khen ngợi, lại càng thêm tin tưởng vào tay nghề của Lưu Li, ai nấy đều ăn một miệng đầy dầu, chống eo ngồi xuống bàn.

Mùa đông không cần đi làm, người nhà họ Lưu liền ở lại nhà họ Tiêu cùng nhau nói chuyện phiếm, dù sao con gái, con rể cùng cháu ngoại đều muốn đi…

Nhà họ Lưu rời đi trước bữa tối, nhiều lần từ chối nhà họ Tiêu muốn giữ mình lại, dù sao hiện tại cũng không nhà nào giàu có cả, vậy nên thật không tốt khi ăn ở nhà người khác mãi…

Trước khi mẹ Lưu rời đi, bà ấy vào nhà đưa cho con gái mình 10 tờ nhân dân tệ, Lưu Li cùng mẹ Lưu đùn đẩy nhau cả nửa ngày, cuối cùng Lưu Li vẫn nhận lấy tâm ý của mẹ mình.

Suy nghĩ sau này sẽ gửi nhiều đồ hơn qua cho nhà cha mẹ mình.

Chớp mắt đã đến mùng năm Tết, cả một nhà Tiêu Chiến phải rời đi.

Sáng sớm, mọi người nhà họ Tiêu đều chưa đi làm ra mà tiễn họ, cả nhà họ Lưu cũng vậy, vốn dĩ anh cả nhà họ Lưu, anh hai Lưu và anh cả Tiêu đều muốn xin nghỉ để tiễn họ.

Nhưng đều bị Tiêu Chiến và Lưu Li ngăn lại: "Cũng có phải là không bao giờ về đâu? Chờ Tết năm sau chúng em lại về mà, hơn nữa đồ đạc cũng không nhiều lắm, để anh hai nhà họ Tiêu tiễn mấy người chúng em là được, cho nên mọi người đừng nên xin nghỉ.

Cuối cùng, mọi người nhà họ Tiêu và nhà họ Lưu cũng chỉ tiễn được đến cổng làng, chỉ có anh hai Tiêu cùng anh ba Tiêu đi theo đưa lên xe lửa.

Mẹ Tiêu dậy sớm luộc 10 quả trứng gà, làm hơn chục chiếc bánh nhân thịt, nhân thịt và rau bên trong là do Lưu Li làm.

Mẹ Lưu cũng được 10 quả trứng gà vào buổi sáng sớm, làm 20 chiếc bánh nhân thịt để mang theo.

Tất cả đều là tâm ý của cha mẹ nên Lưu Li đều nhận hết, cô cho nó vào túi nhưng thực chất là cho vào trong không gian để giữ ấm, vào mùa đông nếu không đến ga xe lửa sớm thì khả năng bánh nhân thịt này sẽ lạnh đến mức không ăn được nữa.

Tối hôm qua, anh hai Tiêu đã nói với chú năm rằng buổi sáng sẽ dùng xe bò, vì vậy nên buổi sáng sớm mấy người bọn họ đã ngồi lên chiếc xe bò lắc lư mà xuất phát.

Ngồi lắc lư mất một giờ mới đến ga xe lửa, Lục Mai đã chờ ở đấy sẵn, đem vé đưa cho Lưu Li rồi quay về làm việc.

Anh hai và anh ba nhà họ Tiêu đem hai người bọn họ đến chỗ ngồi trên xe và sắp xếp cho họ xong rồi mới xuống xe về nhà.

Họ dùng thẻ sĩ quan mua hai vé giường nằm, đó là hai chiếc giường đối diện nhau, đặt ba đứa trẻ nằm cạnh nhau và đem đồ đạc để xuống dưới ghế, Tiêu Chiến bảo Lưu Li trông chừng bọn trẻ, còn anh thì đi lấy nước nóng để bọn trẻ uống sữa.

Lúc này, lại có thêm hai người đi tới, một ông lão tóc hoa râm, dung mạo hiền lành, đi cùng với một người trẻ tuổi, nhìn hai người mặt mày khá giống nhau, khả năng là cháu trai hoặc con trai đi…

Người trẻ tuổi đỡ ông lão ngồi xuống, đối diện chỉ thấy đồ đạc chứ không thấy ai, họ muốn đợi người kia trở lại thì có thể thương lượng đổi giường hay không, ông lão già rồi nên chắc chắn không thể đi lên giường trên được.

Ông lão ngồi ở giường dưới nhìn ba cậu nhóc mập mạp nằm thành hàng ở đối diện, thấy cô gái đối diện đang nghiêm túc thay tã cho bọn nhỏ liền biết điều kiện nhà này khá tốt. Hiện tại thì tã lót chỉ có bán ở các cửa hàng do người Hoa kiều mở, còn rất đắt, mà cho ba đứa trẻ dùng thì quả thật khá tốn kém.

Ban đầu Lưu Li chỉ nhìn thoáng qua đó, nhưng rất nhanh cô liền bị bọn nhỏ thu hút mà nhìn chúng, bây giờ bọn nhỏ đã hơn 6 tháng, đã có thể lật người bò một lúc, vì mới lên xe nên bọn nhỏ thấy mới lạ mà nhìn đông nhìn tây, chỉ có khổ Lưu Li phải nhìn chằm chằm chúng, lỡ như bọn nhỏ sơ ý ngã từ trên giường xuống đất thì nhất định sẽ bị đau, nên cô cũng không có thời gian để quan sát ông lão đang ngồi trên giường nhà mình, nhìn ông lão chắc là không đi lên được giường trên nên muốn đổi giường với bọn họ đây mà!

Nhưng bây giờ cô cũng không có thời gian để quan tâm chuyện này, đợi Tiêu Chiến trở lại thì nói sau.

Phải mất mười phút sau thì Tiêu Chiến mới cầm bình sữa và nước nóng trở lại, nước nóng trong bình sữa cần để nguội một chút rồi mới cho sữa bột vào.

Nhìn thoáng qua hai người ở đối diện, anh liền nhanh chóng giúp vợ dỗ bọn nhỏ.

Nhìn hai vợ chồng đã dỗ bọn nhỏ xong, người trẻ tuổi lên tiếng nói: "Đồng chí, anh có thể đổi giường cho tôi được không? Ông nội tôi đã lớn tuổi nên không đi lên giường trên được, anh xem có thể đổi một chút hay không? Chúng tôi có thể trả tiền." Bọn họ cũng chỉ tùy tiện mua vé xe lửa, nhưng chỉ mua được vé giường trên vì vé giường dưới đã được bán hết.

Tiêu Chiến nhìn vợ mình một cái rồi gật đầu, nói: "Được, để ông nội cậu nằm ở giường dưới đi, còn về tiền thì thôi."

Tiêu Chiến lấy đồ đạc ở giường đối diện cất đi, rồi anh liền cùng vợ cho bọn nhỏ uống sữa…

Thực ra, trước đó Lưu Li đã tìm thấy một chiếc xe đẩy cho ba đứa trong không gian, cô bảo Tiêu Chiến làm cho nó cũ đi một chút, đồng thời sửa những chỗ không phù hợp, như vậy thì một người cũng có thể đẩy bọn nhỏ, phía dưới xe cũng có thể để một ít đồ, sau khi hai người xuống xe lửa liền có thể lấy xe đẩy ra.