Chương 18

Hồ Hữu Mai cười, “Giống em, vậy nhất định không thông minh.”

Lâm Vãn: “…… Chào bà ạ.” Chồng của đồng chí Hồ Hữu Mai, xem như là em họ xa của ông nội hắn.

Hồ Hữu Mai: “……”

Lưu Thắng Nam ha ha cười, “Ai da thẩm, ngượng ngùng, mới vừa chưa có chào hỏi người. Cháu thật đúng là không tôn trọng người lớn tuổi. Thẩm lớn tuổi rồi không nên nóng giận.”

Hồ Hữu Mai tức giận, ôm lúa của mình bỏ đi. Lưu Thắng Nam sinh thằng con cũng không phải thứ tốt lành gì.

Đương nhiên, trước khi đi còn không quên nói với Lưu Thắng Nam, “Lưu Thắng Nam, nhà chị có người gởi thư tới, nói anh trai em đã thăng chức, hiện tại là chủ nhiệm hậu cần trong xưởng. Người trong nhà em có bản lĩnh như vậy, tại sao không tìm cách cho em trở về, thật đúng là không coi em như người một nhà.”

Lưu Thắng Nam vô tâm vô phổi nói, “Ai da, cô nương gả đi ra ngoài như bát nước hắt đi, đều đã lấy chồng còn nghĩ dựa dẫm trong nhà, em sao có thể không cần mặt mũi?”

Hồ Hữu Mai hoàn toàn tức giận, không có tâm tư cãi nhau, hừ một tiếng, “Em liền mạnh miệng đi.”

Chờ Hồ Hữu Mai xoay người, Lưu Thắng Nam liền có chút thất thần.

Lâm Vãn nhìn Lưu Thắng Nam không tiếp tục ăn vụng, trong lòng có chút khó chịu. Mẹ hắn ngoài miệng nói không đau lòng, nhưng mẹ hắn là thanh niên trí thức từ trong thành tới, đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, sao có thể không đau lòng? “Mẹ, con nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, sau này con và ba sẽ chăm sóc cho mẹ, chúng ta sẽ sống tốt hơn mỗi ngày, nhà ngoại nhất định sẽ xem trọng mẹ.”

Hắn hiện tại chính là cái nam tử hán!

Lưu Thắng Nam khổ sở thở dài, “Ai, mẹ rất khổ sở. Con nói đại cữu con là chủ nhiệm hậu cần, nếu không đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại mẹ có bao nhiêu chỗ tốt. Mẹ nói với con, phúc lợi trong xưởng phát cho công nhân, đều ăn không hết. Con lớn như vậy còn không có ăn qua bánh trung thu, chính là loại bánh làm bằng bột mì, bên trong có năm loại nhân, một ngụm ăn vào, thơm ngon miễn bàn……”

Lâm Vãn: “……” Hắn ăn bánh trung thu rất nhiều, không hiếm lạ…… Nhưng vẫn lén nuốt một ngụm nước miếng, đời này thật đúng là không ăn qua, phản ứng tự nhiên của thân thể!

Mẹ con hai người đang nói tới bánh trung thu cho đỡ thèm, thì đại bá nương Lý Xuân Cúc vội vội vàng vàng chạy tới sân đập lúa. Nhìn thấy Lưu Thắng Nam ánh mắt liền sáng lên, nói “Thắng Nam, mau trở về, lão tam đã xảy ra chuyện.”

Nghe được lời này, Lâm Vãn lập tức nhảy lên, “Đại bá nương, ba cháu làm sao?”



“Đã xảy ra chuyện, ngã xuống mương, chạy nhanh trở về!”

Nhóm người làm việc bên cạnh nghe được tin tức, đều hét lên, “Mau trở về nhìn xem.”

“Ai da Quốc An!” Lưu Thắng Nam bây giờ mới bắt đầu có phản ứng, tê tâm liệt phế gào một tiếng, nhanh chóng chạy về nhà.

Lâm Vãn đuổi theo, trong lòng vô cùng sốt ruột. Hiện tại điều kiện chữa bệnh không tốt, Lâm gia lại nghèo, nếu thật sự bị gì, khả năng có vấn đề lớn.

Mẹ con hai người mới về đến nhà, liền nghe được thanh âm Lâm Quốc An la hét như tiếng gϊếŧ heo.

Lâm Vãn chạy nhanh vào trong phòng, kết quả còn chưa vào tới liền bị doạ chạy ngược ra.

“Lão tử làm ngươi té ngã, làm ngươi té ngã, lão tử đánh chết ngươi!” Ông Lâm cầm đế giày ở trong phòng đuổi theo đánh thằng con nhà mình.

Lâm Quốc An hô lên, “Ba, con thật sự bị ngã mà, con chóng mặt, ba xem không phải cả người con đều là bùn sao.”

Nghe thấy thanh âm Lâm Quốc An có tinh thần như vậy, Lâm Vãn liền an tâm. Sau đó quay đầu xem mẹ hắn, đang ngồi ở trên ghế quạt mát.

“Con trai lại đây ngồi, chờ ông con mệt, chúng ta hãy đi vào.”

Lâm Vãn: “…… Mẹ, mẹ biết ba giả vờ?”

“Người như ba con, ai bị thương đều không tới phiên hắn.” Lưu Thắng Nam chắc chắn nói.

“Vậy mới vừa rồi mẹ còn kêu thương tâm như vậy.”

“Không kêu như vậy, sao có thể trở về nghỉ ngơi. Làm việc cả một buổi sáng, eo mẹ đau nhức cả rồi.”