Chương 19

Tinh thần ông Lâm rất tốt, đuổi theo đánh thằng con tới giữa trưa mọi người tan làm mới ngừng. Lúc này Lâm Quốc An mới thật sự bị thương, mặt mũi bị đánh bầm dập. Nhưng hắn vẫn như cũ khăng khăng chính mình ngã bị thương.

“Thân thể con thật sự chịu không nổi, nếu con không muốn làm, đã sớm không làm. Sao có khả năng tự nhảy vào trong mương, chỉ có ngốc tử mới làm như vậy. Con thông minh như vậy không có khả năng làm ra chuyện như vậy.”

Lâm Quốc Hoa đen mặt nhìn hắn, “Sao anh có thể như vậy……”

Lâm Quốc An nhướng mày, “Anh như thế nào, đây gọi là tai nạn lao động, anh đáng ra phải được khen ngợi.”

Lâm Quốc Hoa nhìn ông Lâm, “Ba, ba nói xem công việc buổi chiều phải sắp xếp như thế nào?”

Ông Lâm đánh người đã thấm mệt, lúc này hữu khí vô lực nâng mí mắt nhìn thằng con thứ ba, sau đó ghét bỏ nói, “Đổi sang công việc nhẹ nhàng, bằng không lần sau hắn lại tiếp tục nhảy xuống mương.”

Lâm Quốc An nói, “Không phải là con không chịu đi, là ba không cho con đi.”

“Lăn lăn lăn lăn, đừng chướng mắt!” Bà Lâm tức đuổi người, sau đó rót ly nước sôi để nguội cho ông chồng nhà mình hạ hỏa.

Lâm Quốc An lập tức về phòng. Lưu Thắng Nam rất có ánh mắt lôi kéo Lâm Vãn cũng về phòng. Miễn cho bị liên luỵ.

Hai vợ chồng Lâm Quốc Đống và Lâm Quốc Cường đều nhìn ông Lâm và bà Lâm.

Lão tam hiện tại không cần làm công việc nặng, trong nhà còn muốn cung phụng con của hắn đi học. Thật đúng là……

Lúc này đây người hai phòng đều muốn phân gia.

Ông Lâm nhìn mắt hai người con, sau đó làm bộ gì cũng không thấy. Dù sao thì không có khả năng phân gia. Lão tứ còn không có kết hôn đâu, nhà này nên phân thế nào?

Phân gia, về sau lão tứ kết hôn, sinh hài tử đều phải tự lực. Đối với lão tứ không công bằng. Rốt cuộc đứa nhỏ của lão đại lão nhị lão tam đều do trong nhà cùng nhau nuôi dưỡng. Lão tam tuy rằng lười biếng, nhưng xác thật chỉ sinh một đứa con, gánh nặng trong nhà là nhỏ nhất. Nhưng lão đại lão nhị sinh tới hai ba đứa trẻ, trước khi tụi nó có thể tự làm việc, đều do trong nhà nuôi dưỡng.



Nghĩ đến đây ông Lâm hận không thể đánh đầu mình, sinh con nhiều là chuyện tốt, tại sao hắn lại cho rằng là gánh nặng?! Đều trách cái miệng của lão tam!

Xem sắc mặt ông chồng nhà mình không tốt, bà Lâm xụ mặt nói, “Vợ lão đại và vợ lão nhị nhanh đi nấu cơm, buổi chiều còn muốn làm việc. Tính tình lão tam vẫn luôn như vậy, không thể trông cậy vào hắn!”

Lý Xuân Cúc và Trương Thu Yến cúi đầu đi ra nấu cơm. Trong lòng đều đang nghĩ về chuyện phân gia.

…………

“Ba, ông bà lần này thật sự tức giận, cẩn thận bọn họ đem nhà chúng ta đuổi đi.”

Lâm Vãn nhỏ giọng nói.

Lâm Quốc An nằm ở trên giường thở ngắn than dài, “Không có việc gì, đuổi đi thì đuổi đi thôi, yên tâm dù gì cũng sẽ có nơi để ở.”

“Vậy ăn thì sao?” Lâm Vãn thực lo lắng cho mình, ở cùng một chỗ với ba mẹ rất có khả năng không trưởng thành nổi.

“Ba và mẹ còn không nuôi nổi thằng ranh con nhà ngươi?”

Lâm Vãn cảm thấy thật sự có thể nuôi không nổi.

Lâm Quốc An bắt chéo chân, “Yên tâm đi, ba con có chừng mực, sẽ không đói chết con. Con là đứa con duy nhất, ba có thể để con đói chết? Ba đây chính là vì con, con ngẫm lại xem, nếu ba cực khổ làm việc, về sau khẳng định thân thể không tốt, sao chăm con chăm cháu cho con được. Nói không chừng còn muốn liên lụy con, về sau không nơi nương tựa, quá đáng thương.”

Lưu Thắng Nam cũng nói, “Phân gia càng tốt, về sau ta muốn tan tầm liền tan tầm, muốn nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, muốn ăn gì thì ăn. Thật tốt quá!”

Lâm Vãn: “……” Thật sự sẽ chết đói.

Nói thật, hắn vẫn luôn cho rằng ba mẹ hắn sẽ ôm đùi người trong nhà mà sống cả đời, không nghĩ tới lại muốn hướng tới một cuộc sống tự do.