Chương 22: Bảo Châu Nói Dối. 1

Hổ Đầu là đứa bé nghịch ngợm nhất trong những đứa bé cùng tuổi ở thôn Lão Khanh. Sáu tuổi, ước mơ lớn nhất của cậu bé là trở thành người như chú nó. Chú nhỏ không cần làm việc cũng có thịt ăn.

Chỉ là mẹ nó thường nói chú nhỏ là cuộc sống cực khổ, bây giờ sống ổn nhưng sau này không chừng không nuôi nổi con cái.

Nhưng Hổ Đầu không nghĩ như vậy, thằng bé là đứa trẻ lớn, nó có thể thấy bình thường chú nhỏ sống sung sướиɠ hơn ba mẹ nó rất nhiều. Mẹ bảo chú nhỏ không có đồ ăn, nhưng Hổ Đầu thấy chủ nhỏ chuyển từng túi bột mì vào trong nhà.

Mẹ nói chú nhỏ không có thịt ăn, nhưng Hổ Đầu biết chú nhỏ qua một đoạn thời gian sẽ lên núi bắt gà, có khi sẽ chừa cho nó nửa cái đùi gà. Hổ Đầu nuốt nước bọt, lại thèm ăn thịt gà nướng của chủ nhỏ. Nhưng mẹ nói chú nhỏ ở ngôi nhà tồi tàn, Hồ Đầu cảm thấy câu này nói đúng. Trong thôn thì ngôi nhà kém hơn nhà chủ nhỏ thực sự không có mấy căn.

Tay cậu bé bưng bát, trong bát có mấy cái bánh bao trắng. Lúc này cậu bé đứng trước sân, không ngừng gõ cửa.

“Chú nhỏ, chú nhỏ, ăn cơm thôi.”

Hổ Đầu gọi rất quen miệng, có thể thấy được sau khi Từ Xuyên dọn ra ngoài thì thằng bé thường xuyên đi đưa đồ ăn cho anh. Như giờ phút này nếu như Giang Ngọc Lan ở đây sẽ cảm thấy rất may mắn với vị trí ngôi nhà của con trai út.

Vắng vẻ một chút cũng tốt, nếu không bị người ta nhìn thấy thì thanh danh lười biếng của Từ Xuyên lại cao lên một bậc. Làm gì có người chú nào để cho cháu trai gọi dậy chứ.

Hổ Đầu gọi mấy câu thì cảm thấy không mấy kinh ngạc với hiện tượng trong nhà không chút động tĩnh gì. Chú nhỏ của thằng bé mà, lần nào cũng phải kêu mấy hiệp mới dậy được. Hổ Đầu không hổ là người ủng hộ trung thành nhất của chú nhỏ. Thằng bé sáu tuổi có thể đoán được chính xác rằng chú nhỏ nó bây giờ đang ngủ ngáy o o.

Người bị Hổ Đầu đánh thức lại là Trình Bảo Châu. Trong phòng đã tờ mờ sáng, Trình Bảo Châu ưm một tiếng, hai tay vươn ra, nhắm mắt ngáp một cái.

“Bộp.”



Trình Bảo Châu đột nhiên ngơ ra, trên giường cô có người.

Một giây sau… Ôi đúng mà, cô nhớ đến bây giờ mình đang ở đâu.

“Ôi mẹ ơi.”

Từ Xuyên ôm một bên mặt mình: “Mới cưới ngày thứ hai mắt anh đã bị em đánh cho mù rồi.”

Một cái chân của Trình Bảo Châu còn đang để lên người anh, lúc này ngồi dậy còn đá anh qua bên giường. Từ Xuyên còn chưa mở mắt đã bị đánh cho đau khổ tỉnh lại, thiếu chút nữa bị đá khỏi giường. Trước khi anh nổi giận thì Trình Bảo Châu vội chỉ ra bên ngoài: “Có người gọi anh.”

Nước mắt Từ Xuyên sắp trào ra, gọi ra bên ngoài: “Hổ Đầu, đừng gọi nữa.”

Hổ Đầu ngoài cửa kinh sợ. Hôm nay chú nhỏ dễ gọi như vậy sao? Thế là nó càng ra sức gọi: “Chú nhỏ ăn cơm, màn thầu đây.”

Từ Xuyên không có cách nào, đành phải đi mở cửa trước. Bên ngoài ánh nắng đã lên đến đỉnh núi nhỏ đối diện, rải đầy ánh nắng lên toàn bộ sườn núi. Ở giữa núi xanh vốn nên có sương mù lượn lờ thì đã không còn, hơi lạnh sáng sớm tiêu tan không còn chút nào.

Kẹt kẹt. Cửa bị mở ra, đúng lúc Cao Cương Thiết đi hái nấm trên núi Đại Vương xuống đi ngang trước cửa nhà Từ Xuyên, trêu chọc: “Ôi, Hổ Đầu lại đến đưa cơm cho chú nhỏ sao. Đứa bé này không hiểu chuyện rồi, cũng không nhìn xem tối qua là ngày gì.”

Hổ Đầu mê mê tỉnh tỉnh, gãi đầu. Thằng bé thấy chú mình bổ nhào qua, lấy nấm trong cái cùi mà Cao Cương Thiết hái ra, trong miệng còn lẩm bẩm: “Gặp mặt thì phải chia một nửa.”