Chương 38: Họp Chợ Huyện Thành. 3

Giữa hai người phân công cũng rất rõ ràng, Từ Xuyên lên núi đặt bẫy, Từ Gia Lương vì nhà có xe đạp, cho nên liền ra phương tiện giao thông. Hơn nữa đổi chác với những người này cũng thông qua Từ Xuyên, cho nên bình thường Từ Gia Lương sẽ lấy một phần tư.

Bọn họ căn bản một tháng sẽ mở một lần, như vậy dưới nhiều tình huống, ai còn muốn xuống ruộng làm việc?

Hai chú cháu lặng lẽ rời khỏi ngõ hẻm, Từ Gia Lương đạp xe về nhà, trên xe còn chở Từ Xuyên để anh mang gạo trắng về nhà.

Từ Xuyên nhanh chóng đến cung tiêu xã, đúng như dự đoán, thấy Trình Bảo Châu gương mặt tối sầm.

"Thật xin lỗi, tôi tới trễ." Từ Xuyên thái độ vui vẻ mở miệng trước, sau đó lấy ra một viên kẹo sữa bỏ vào trong miệng cô, rất nhanh nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay cô.

Kẹo sữa làm cho Trình Bảo Châu vui vẻ một chút, nhìn rất đáng yêu.

Cô hừ một tiếng, nhẹ đá vào chân Từ Xuyên: "Tôi đứng ở đây hóng gió đến lanh cóng, nhanh lên đua tôi về."

"Được rồi tổ tông!" Từ Xuyên sờ cái bánh bao nóng hổi trong ngực, ngẩng đầu lên nói, "Sau khi trở về tôi cho cô ăn đồ ngon."

Trình Bảo Châu bước chân chậm lại, mà sau đó lại dè dặt tăng nhanh bước chân.

Từ Xuyên bật cười.

*

Hai vợ chồng xách túi đồ ra xe, không ngoài dự đoán mọi người liền vây xem.



Tạo nghiệt, trong lòng ai cũng nghĩ như vậy.

Thím Bạch Phượng hận không thể làm gì, nói thẳng: "Xuyên tử, hai vợ chồng còn trẻ thì nên tiết kiệm một chút, không nói qua một hai năm còn phải sinh con, căn nhà đó của hai đứa cũng phải bỏ một chút tiền ra sửa chứ."

Người cũng kết hôn, nơi nào có thể vung tay quá trán như vậy? Không ít người cũng muốn quay về, sau đó nhất định phải kể chuyện này cho Giang Ngọc Lan.

Trình Bảo Châu ngoan ngoãn ngồi yên, lộ ra dáng vẻ hiểu hcuyeejn.

Từ Xuyên ngược lại vẫn giống như ngày thường, vẫn là lời vào tai phải, bay qua tai trái ra ngoài, cái này khiến cho những người trên xe cho rằng những thứ này đều là do Từ Xuyên mua.

Thật ra thì... Cô gái Trình Bảo Châu này lại tỏ ra nghe lời người lớn, lại phối hợp với anh.

Kết quả Từ Xuyên thành công thu hỏa, làm cho tất cả mọi người đều chĩa mũi về anh, Trình Bảo Châu như nguyện ẩn thân.

Trên đường về thôn, mưa càng lúc càng lớn.

Xe có mái, những hạt mưa rơi xuống, phát ra âm thanh dày đặc.

Lúc đến thôn Lão Khang, đã là sau giờ trưa, Trình Bảo Châu bụng đã sớm kêu ọc ọc.

Chỉ là cô vui vẻ, trên đường về nhà không nhịn được cười ra tiếng.



Từ Xuyên rãnh tay xoa đầu cô, giả vờ giận: "Tôi là vì đỡ cho cô, nhìn tôi bị người trên xe nhắc nhở, cô lại có vẻ vui như vậy sao."

Trình Bảo Châu không để ý đến anh, sãi bước đi về nhà.

Từ Xuyên cười ha ha, đi theo sát.

Về nhà, Trình Bảo Châu không kịp đợi thay đồ trên người bị mưa ướt.

Đẩy cửa phòng ra ----

"Từ Xuyên!"

Trong sân phát ra tiếng kêu, lớn đến mức kinh hãi đến những chú én đang đậu dưới mái.

Trình Bảo Châu trừng mắt nhìn anh: "Anh mau đến xem, tôi nói xây phòng tân hôn!"

Từ Xuyên bị tiếng hét dọa giật mình, vội vàng cởϊ áσ đến bên cạnh cô, vội vàng hỏi: "Sao thế?"

Tiếp theo không cần Trình Bảo Châu nói nhiều, chỉ thấy bên trong trong có một chỗ lớn bị thấm nước, nguyên lai là nóc phòng bị dột!

Từ Xuyên ngỡ ngàng, thật lâu mới phản ứng được, bắt đầu nắm tóc không biết làm sao.

"Anh nói có muốn xây nhà lại hay không, có muốn hay không! Anh không muốn tự tôi đi xây!"