Chương 39: Phấn Đấu 1

Trình Bảo Châu lắc lắc cánh tay anh, không phải cô làm người khác khó chịu, mà quan trọng là nơi như thế này, ai có thể ở.

"Xây xây xây!"

Từ Xuyên "Ai da" một tiếng, lại gãi đầu một cái, khó trách người kết hôn, bả vai phải cứng lên.

Trước khi kết hôn anh ở đâu cũng được, bây giờ phải cân nhắc một chút vợ có thể ở không.

"Ai, cô lấy chậu đựng nước đi, tôi lên nóc nhà nhìn một chút, thật là."

Trình Bảo Châu đi tìm chậu, nghe được lời này của anh, liền lớn tiếng đáp: "Cũng không sao, là do nghiệp của tôi!"

Cô ủy khuất!

“Ầm ầm ----“

Mưa càng lúc càng lớn, hệ thống đặc biệt thân mật thông báo trong bốn tiếng tiếp theo mưa to liên tục kéo dài.

Từ Xuyên vui mừng đứng bên cửa sổ, may mà nóc nhà đã sửa xong, nếu không coi chừng phòng này sẽ ngập nước.

Trình Bảo Châu dọn dẹp đồ mua được từ xã Cung Tiêu, trong lòng có hơi mất hứng.



Không biết có thể mua nhà trên thị trấn được không, nếu được, cô muốn tự mua một căn.

“Được rồi được rồi, em đừng tức giận, nhất định anh sẽ xây cho em một tòa nhà đẹp, nhà ngói gạch xanh có được không?”

Trình Bảo Châu không trả lời, thầm nghĩ không chỉ muốn có nhà gạch ngói, còn muốn quét xi măng!

Từ Xuyên nói xong đi vào phòng bếp, bưng mấy cái bánh bao và nước cơm từ phòng bếp ra: “Bánh bao thịt bò, bốn cái cuối cùng được anh mua, cái này khó có thể ăn được.”

Cánh mũi Trình Bảo Châu nhúc nhích, bần thần bỏ kem dưỡng da bông tuyết trong tay xuống, đi tới cạnh bạn.

“Ở đâu vậy, tôi thấy trong tiệm cơm Quốc Doanh không có.” Cô rửa tay, cầm lấy bánh bao trắng mập.

Từ Xuyên nhướng mày: “Sơn nhân tự có diệu kế.”

Trình Bảo Châu liếc anh: “Anh cũng cẩn thận chút, tôi nghe nói nếu như bị bắt vào trong, thì bị phân đến nông trường làm việc.”

Nói xong, cô bẻ bánh bao ra, hương vị mê người xộc vào mũi, làm người ta muốn mở to miệng ăn.

Cô đã đói bụng từ lâu, vì thể hai ba miếng ăn hết nửa cái bánh bao. Vỏ bánh bao mềm xốp, nhân bánh bên trong tràn ngập thịt bò trộn lẫn hành tây bâm nhuyễn, còn có nước canh.

Từ sau khi tới nơi này, lần đầu tiên Trình Bảo Châu ăn được món hợp khẩu vị của cô, ngay cả cơm Từ Xuyên nấu cũng không sánh bằng cái bánh bao này.

Từ Xuyên đưa cho cô một chén nước cháo nóng, tựa như buộc miệng hỏi: “Em thấy chúng ta có thể làm một ít đồ ăn bán không?”



Trình Bảo Châu sửng sốt, nói: “Nếu anh có thể làm ngon, vậy chắc là được.”

Qua một khoảng thời gian ngắn nữa là đến năm mới, thời điểm này bán đồ này kia có thể kiếm được một ít.

Từ Xuyên kinh ngạc vui mừng: “Em đồng ý?”

“Em không muốn cái gì?”

Trong lòng Từ Xuyên thầm nói không phải là sợ em cảm thấy như vậy sẽ liên lụy đến em sao? Anh lên núi đặt bẫy bắt thú rừng đi bán, nếu xảy ra chuyện gì cũng là chuyện của mình anh. Nhưng làm đồ ăn ở nhà, có việc gì sẽ liên lụy đến Bảo Châu.

Trong đầu Từ Xuyên quay chuyển rất nhanh đủ loại biện pháp, cuối cùng cắn răng nói: “Em yên tâm, nhất định sẽ không có việc gì.”

Chờ sau khi anh làm xong đồ vật này nọ bán cho lớp cũ, mặc dù như vậy kiếm được ít tiền, nhưng lại an toàn hơn nhiều.

Người làm chuyện này, miệng mồm đều chặt chẽ. Dựa vào uy tín và nghĩ khí lớp cũ làm ăn, không ít người đều để đồ ở chỗ anh bán. Nếu ngày nào đó đó anh xảy ra chuyện, cũng không dám khai tất cả mọi người ra, nếu không người nhà anh không có cách nào có cuộc sống tốt đẹp.

Từ Xuyên đau lòng, người lớp cũ này lấy rất cao, ước chừng phải lấy ba tệ.

Trình Bảo Châu ăn xong hai cái bánh bao thì no rồi, nghe thấy lời của Từ Xuyên có hơi miễn cưỡng.

Cái gì không có việc gì...