Chương 9: Xuất Viện Trở Về Thôn. 4

Từ Xuyên nắm thời cơ ba anh ruột và chị dâu tới gần, tức giận nói: "Bác sĩ nói là Bảo Châu bị mệt mỏi, nóng sốt, may mắn là hạ nhanh!"

Lời anh nói là thật, bác sĩ đúng thật là nói như vậy.

Chẳng qua là lười này khiến cho anh chị dâu Trình gia tức giận đến thiếu chút nữa suyễn lên.

Haha!

Trình Bảo Châu cô mệt mỏi cái rắm!

Toàn bộ Giang Môn, không có ai có thể thoải mái hơn so với Trình Bảo Châu!

Ba anh chị dâu Trình gia là chịu oan chứ, đối với ánh mắt hoài nghi của mọi người thiếu chút nữa cũng kêu lên oan uổng.

Đầu tiên là Phùng Mỹ Hoa không chịu nổi, xông lên vỗ mặt của Trình Bảo Châu: "Bảo Châu, em tỉnh dậy tự nói xem, nói một chút cuộc sống ở nhà của em như thế nào!"

Không nói lúc cha mẹ còn sống, chính là sau khi cha mẹ qua đời, Trình Bảo Châu cô cũng chưa phải ra ngoài kiếm sống.

"Ai, lại còn táy máy tay chân." Từ Xuyên nhanh né ra, cau mày nói: "Bảo Châu sau khi uống thuốc cũng chưa tỉnh lại, chị dâu ba, chị cũng đừng làm khổ cô ấy nữa. Tôi không có nói láo, không tin mấy người đi tìm bác sĩ Vương bên huyện thành hỏi, chính là bác sĩ Vương Bảo Hoa, ông ấy cũng không thể giúp tôi làm giả chứng cứ!"



Lời này thật đáng bị trừng phạt.

Cái gì mà "Đừng làm khổ cố ấy nữa"...

Mà bác sĩ Vương Bảo Hoa vừa dọn ra ngoài, không tin người khác cũng tin lời Từ Xuyên.

Bác sĩ Vương Bảo Hoa là một người chính trực, bảo đảm sẽ không thông đồng với Từ Xuyên.

Ngay cả ba anh chị Trình gia, cũng đều sững sốt.

Chỉ có hệ thống yên lặng không nói.

Dĩ nhiên mệt mỏi, gần ba tiếng tiếp thu trí nhớ hai mươi năm, mệt mỏi choáng váng thêm sốt cao nữa thì là bình thường.

Từ Xuyên làm bộ vuốt mặt, nói với anh cả Từ Hà, cười khổ nói: "Anh, anh giúp em dắt con lừa này về chuồng đi, em đưa Bảo Châu về nhà trước, bác sĩ nói cô ấy phải nghỉ ngơi nhiều."

Từ Hà biết điều, thấy em trai như vậy, trên mặt đều là khổ sở. Anh gật đầu nói: "Ai, anh hiểu rồi, em mau đưa em dâu về nhà nghỉ ngơi đi."

Tiểu Xuyên phải đi đến cuối thôn.



Trước khi Từ Xuyên kết hôn bọn họ đã chia nhà, quá trình chia tách cũng không có suôn sẻ, nếu không có chuyện hôm nay, vợ chồng anh và mẹ cũng đang còn chiến tranh lạnh.

Nói xong, chỉ thấy Từ Xuyên cõng Bảo Châu đi đến cuối thôn, bóng lưng rất là buồn bã tịch mịch.

"Chật chật, thật đáng thương."

Có người còn cảm thán như vậy.

"Đúng vậy, mấy anh chị Trình gia, các người dù gì cũng nhận sính lễ hơn một trăm tám, thế nào lại làm ra những chuyện không có thể diện như vậy..."

Từ Xuyên còn chưa đi xa nghe nói như vậy khẽ nhếch mép, diễu diễu người trên lưng, lặng lẽ nói: "Trình Bảo Châu, số tiền một trăm tám đó tôi để cô đòi lại, cô thắng tôi một nửa."

Đúng vậy, một trăm tám mươi đồng nhà họ Từ đưa cho Trình Bảo Châu, đã bị ba người anh trai và ba cô chị dâu nắm giữ.

Cũng giống như việc sau khi cha mẹ Trình qua đời, sau này mấy chuyện cưới hỏi của Trình Bảo Châu sẽ do mấy anh trai và chị dâu chăm lo, đối với chuyện sính lễ của em gái, những người kia mắng thì mắng, nhưng cũng không thể nói được gì, cho dù người lớn nhất trong nhà họ Trình đến thì cũng như vậy.

Ở trên đường trở về nhà Tứ Xuyên lại nhớ tới chuyện này, một trăm tám mươi đồng là anh đưa cho Trình Bảo Châu, quan hệ của mấy anh em nhà họ Trình lại không tốt, không thể khi không lại để cho mấy anh trai và chị dâu nhà họ Trình chiếm hời được.

Trình Bảo Châu hừ lạnh một tiếng: “Một trăm tám mươi đồng thôi mà, tôi vui vẻ thì sẽ trả lại hết tất cả cho anh.”