Chương 18: Tiền Lì Xì

Tuy Đại Nha lúc này còn nhỏ tuổi nhưng trên đời này có một số kẻ biếи ŧɦái thích trẻ em.

Tóm lại, trên người có chút tiền thì gặp chuyện sẽ không hoảng hốt.

Đại Nha vội vàng từ chối: "Không cần đâu cô út. Cháu đi học nên không cần tiêu đến tiền."

Triệu Gia Lệ cưỡng ép nhét vào cho Đại Nha.

"Cho cháu thì cháu cầm đi, coi như tiền lì xì kết hôn của cô với dượng, không được từ chối."

"Cô út, cô út, cháu cũng muốn lì xì." Tiểu Muội lập tức lon ton chạy tới kéo tay áo của cô.

Triệu Gia Lệ nựng nhẹ khuôn mặt nhỏ mượt mà, đáng yêu của con bé:

"Bây giờ không có, chờ sau này cháu lên cấp hai mới được. Đến lúc đó cô út cho cháu một bao lì xì lớn hơn."

Nghe xong, Tiểu Muội có chút không vui, nhưng đành chịu thôi, ai bảo bây giờ cô bé còn đủ tuổi đi học chứ!

Với lại chuyện này cũng không có gì to tát, tiền của Triệu Gia Lệ, cô có quyền sử dụng tự do, muốn cho ai thì cho, không muốn cho ai cũng có thể không cho.



Hơn nữa chờ tới lúc bày tiệc rượu thì tụi trẻ đều sẽ được nhận bao lì xì, chỉ là lúc này đang mùa bận rộn nên không dành được chút thời gian rảnh rỗi nào.

Nhưng không ngờ đến tối, Dương Hiểu Bình trở về biết chuyện xảy ra ở sân thì ghen tị không ngừng lẩm bẩm:

"Không muốn cho thì nói thẳng là không cho đi, còn viện lý do học hành với chả chưa. Chẳng qua thấy tao sinh hai đứa, không nỡ cho thêm một phần tiền nữa chứ gì.

Con gái con đứa kết hôn rồi mà vẫn ở lì nhà mẹ đẻ không chịu đi, trong thôn này không phải độc nhất vô nhị thì cũng là hiếm có khó tìm.

Bây giờ cần danh tiếng tốt thì lấy lòng nhà chị dâu cả, nhưng không chịu đối xử công bằng, uổng công Đại Hổ và Tiểu Muội nhà này gọi người ta là cô út bao năm nay."

Trong mắt của chị ta, cô em chồng chỉ lấy lòng gia đình chị dâu cả là vì nhà chị cả chỉ có một đứa con gái, không có con trai nối dõi tông đường.

Như em chồng bị bệnh không thể sinh con, hai người thương xót lẫn nhau mà ghen tị với chị ta đủ nếp đủ tẻ.

Vương Mỹ Quyên đi ra từ trong bếp định ra vườn nhổ mấy cây hành lá thì tình cờ nghe được lời này, tức thì nổi giận:

"Con gái tôi ở nhà thì làm sao? Đây là nhà tôi, tôi muốn nó ở thì nó ở. Càng khỏi nói tới việc Tiểu Từ còn đưa ra mười tệ nữa!

Mười tệ này, cho dù không công điểm thì cũng đủ cho hai vợ chồng nó sống qua ngày, đến lượt cô nói ra nói vào sao?"