Chương 20: Cãi Nhau

"Chị ba, em là thấy Đại Nha một mình ở thị trấn, trong tay có tiền mới không sợ gặp chuyện. Sau này Tiểu Muội đi học thì em sẽ không keo kiệt.

Còn chuyện chị nghĩ em đã lấy chồng, không nên ở nhà mẹ đẻ thì em xin lỗi. Em không đi, đây là nhà của thầy u em, thầy u không đuổi và muốn em ở lại. Chị thực sự coi em là chậu nước lã, muốn hắt đi là cứ thế hắt sao?"

Lời này nếu ở hiện đại thì không có vấn đề gì.

Con trai và con gái đều giống nhau, đều có quyền thừa kế.

Nhưng ở nông thôn những năm 1970 thì có thể nói là không biết xấu hổ.

Con gái nhà nào kết hôn mà còn dẫn theo chồng ở lại nhà mẹ đẻ. Cho dù có góp tiền thì cũng không dễ nghe.

Dương Hiểu Bình tức tới trợn tròn mắt, nhưng lại không thể phản bác.

Bố mẹ chồng và chồng đều thiên vị đứa em cô bệnh tật này, mình không thể mang tiếng xấu không dung được em chồng.

“Bận rộn cả một ngày, cô lấy đâu ra sức mà ầm ĩ vậy, có sống yên ổn được không hả? Người một nhà không thể sống hòa thuận với nhau được sao?" Triệu Quốc Huy vừa vào cửa đã nghe được chuyện này, lông mày sắp nhíu thành hình cái quẩy.

Triệu Đại Cường không muốn tham dự vào tranh chấp của phụ nữ, bèn đá con trai một cái: "Con cũng nói ít thôi, không biết gì đừng có xen vào."



Chuyện vốn đã ồn ào lắm rồi, đàn ông tham gia vào chuyện tranh cãi của phụ nữ thì chỉ khiến tình hình tệ thêm.

Mấy thằng con trai ngốc trải đời ít nên chưa hiểu chuyện, những lúc thế này nên ngồi im một bên thôi.

Cuối cùng chị dâu cả Hà Chiêu Đệ rút ra năm hào, bằng với số tiền con gái được nhận, trả cho Triệu Gia Lệ thì câu chuyện mới kết thúc.

Chỉ là, sau chuyện này Triệu Gia Lệ không thể thân thiết với người chị dâu ba này được nữa.

Ngoài ra tầm nhìn ngắn, lại còn lắm ý xấu, nếu không phải có bà mẹ chồng lợi hại và đàn ông trong nhà cũng hữu dụng thì chị ta mà bày trò thì còn lợi hại hơn bất cứ ai.

Đây không phải lần đầu Từ Thiên Thành chứng kiến cảnh cả nhà tranh cãi vì mấy chuyện nhỏ nhặt.

Cho dù là ở nông thôn hay thành phố thì chuyện mẹ chồng, con dâu và em cô cãi cọ mâu thuẫn là chuyện bình thường.

Chỉ là bây giờ anh đang sống nhờ nhà vợ, bị nhắc tên nên cũng có chút xấu hổ.

Tối đến, anh tắm rửa rồi về phòng, thấy cô gái đang tập trung đọc sách dưới ánh đèn, anh bèn thương lượng:

"Không thì chờ giúp xong vụ mùa, chúng ta dựng nhà rồi chuyển ra ngoài ở riêng đi."