Chương 21: Lương Tâm Chó Gặm

Tuy rằng chính sách của chính phủ về thôn quê đã nới lỏng không ít, nhưng tình hình vẫn chưa rõ ràng.

Anh phải ở lại đây vài năm, được cải tạo rồi mới có cơ hội trở về thành phố.

Khi mình về thành phố thì cũng để lại cho cô ấy một mái nhà làm chỗ an cư.

Triệu Gia Lệ nhướn mày, kiên quyết phản đối:

"Không được, xám xịt chuyển ra ngoài như vậy thì thể diện của em ở đâu. Người không biết còn tưởng rằng em sợ chị ba nữa! Nếu muốn dọn ra ngoài thì anh đi đi, em nhất định không ra ngoài sống."

"..."

Chẳng lẽ kết hôn rồi còn ở nhà mẹ đẻ thì có thể diện?

Triệu Gia Lệ tiếp tục lẩm bẩm:

"Dọn ra ngoài, mỗi ngày em đều phải dọn dẹp giặt giũ, nấu nướng, làm nhiều việc như vậy mà không có ai giúp đỡ. Dần dần sẽ thành bà cô già nua mặt mày vàng vọt.

Vả lại từ nhỏ tới lớn em đều không phải nấu ăn, cũng chẳng biết nhóm bếp. Nếu dọn ra ngoài sẽ chỉ tự làm khổ bản thân thôi."

Vì vậy, nói đến cùng thì cô muốn lười biếng mà thôi.

Không thể không nói rằng Từ Thiên Thành đã phát hiện ra bản chất của cô rồi.

Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói:



"Không biết nấu cơm cũng không sao, từ từ rồi học. Anh sẽ dạy em nhóm lửa, không để em làm việc nặng. Chúng ta sẽ san sẻ việc nhà khi công việc đồng áng không quá bận."

San sẻ thì chẳng phải mình vẫn phải làm một nửa việc nhà sao.

Ở nhà họ Triệu có mẹ cùng hai chị dâu gánh vác nên lúc nhàn hạ thì việc nhà cô phải làm khá ít, chỉ cần giặt quần áo của mình, rồi cho gà ăn các kiểu.

Đây là trong đội không bận rộn, chứ nếu bận thì không phải là mình làm hết ư.

So sánh như vậy thì đương nhiên ở nhà họ Triệu vẫn tốt hơn chứ.

Triệu Gia Lệ hừ một tiếng, ngoảnh mặt đi không nhìn anh nữa:

"Vì thể diện mà chịu thua thiệt, việc ngốc nghếch này em không làm đâu. Hơn nữa em kết hôn cũng không phải vì muốn làm mẹ già hầu hạ người ta.

Thầy u đều thương em không bắt em làm nhiều việc, anh làm chồng em, thân thể khỏe mạnh lại muốn người ốm yếu như em nấu cơm, nhóm lửa. Lương tâm của anh bị chó gặm rồi à?"

Từ Thiên Thành, kẻ lương tâm bị chó gặm, siết chặt nắm tay, trên trán nổi gân sắp thành hình chữ “井” rồi.

Hai người nấu vài bữa ăn, chia sẻ ít việc nhà thì mệt cỡ nào chứ?

Các cô gái trong thành phố đều biết làm cơm, bà ngoại quá cố và người mẹ được nuông chiều của anh đều có thể ra được phòng khách, vào được nhà bếp.

Chỉ có cô gái thôn quê như cô được chiều chuộng đến mức mười ngón tay không dính nước mùa xuân.

Cả ngày không phải ăn thì là ngủ, nuôi heo còn có thể thịt, nuôi cô thì được gì.