Chương 1: Xuyên Qua

Năm 1974.

Ngày 12 tháng 11, trời vừa rạng sáng, bầu trời còn mờ mịt, nhưng tất cả mọi người của đại đội Hồng Dương đều bị đánh thức, tụ tập đông đủ ở chuồng bò.

Bây giờ là Lập Đông, trong không trung mưa bụi bay lất phất, thấm ướt hết quần áo của mọi người, làm thân thể run lập cập vì lạnh.

Đại đội Hồng Dương chỉ có một con trâu, ngày thường dùng để kéo xe, cày ruộng, đều dựa vào sức của nó.

Con trâu ở đại đội Hồng Dương mới được hơn 2 năm, thế mà lại chết ở mùa đông này. Thời buổi bây giờ lương thực thiếu thốn, người có thể được ăn no đã là quá tốt rồi, làm gì còn dư mà cho trâu ăn. vậy nên nó bị đói đến nổi gầy trơ xương mà chết, đôi mắt nhắm chặt, trên người lạnh lẽo, trông rất đáng thương.

Nhưng mà người trong đại đội càng lo lắng hơn chính là trâu chết rồi, bọn họ làm sao cày ruộng đây? Làm sao để đi huyện thành? Đây đều là những câu hỏi khó trả lời, nhất thời mọi người ở đây đều sôi nổi bàn tán.

“Mau mau nhường đường, đại đội trưởng cùng Lý Lão Đầu tới rồi.”

Không biết tiếng nói của ai đột ngột vang lên, thành công làm những người có mặt đều im lặng.

Đại đội trưởng mang theo thầy thuốc duy nhất đại đội, Lý Lão Đầu đang lo lắng đi đến.

Lý lão đầu biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ, không đợi người phân phó, liền chà xát hai bàn tay tiến đến xem tình hình của con trâu.

Mở mí mắt cùng kiểm tra nhiệt độ của nó, Lý Lão Đầu thanh âm mang theo một tia tiếc nuối, “Hơi thở đã rất yếu rồi! không còn cứu được nữa.”

Nghe vậy, mọi người đều lâm vào trầm mặc.

Đại đội trưởng rít thuốc lá càng thêm mạnh, phun ra từng vòng khói trắng, trâu đã chết, năm này cày ruộng như thế nào cũng là một vấn đề, còn phải báo cáo với lãnh đạo trên huyện. Cuộc sống này thật khó sống a!

Văn đại nương bị người xô đẩy, nhìn trâu nằm dưới đất liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, đề nghị, “Dù sao cũng không sống được, không bằng làm thịt đi? Đại đội chúng ta cũng đã lâu không được ăn thịt.”

Bà ta là mẹ vợ của đại đội trưởng, cho nên ở trước mặt đối phương vẫn có chút mặt mũi.

Nghe được bà ta nói vậy, mọi người vây xem ở đó ai cũng đều đồng ý. trâu đã chết, có thể được chia một ít thịt cũng tốt.

Càng đừng nói đến mấy thanh niên trí thức, đều ủng hộ rất nhiệt tình, từ khi đến đây bọn họ đều chưa một lần được ăn thức ăn mặn, đây chính là thịt a.

Mọi người đều có chung một ý nghĩ mà quyết định, mà con trâu đang nằm trên mặt đất, không ai chú ý thấy hai mắt đang nhắm chặt của nó, đột nhiên run rẩy kịch liệt.

Tô Điềm Điềm cảm thấy cả người thật lạnh, giống như một khối băng, làm cho cô hít thở không thông giống như sắp chết.

Bên tai vang lên đủ loại âm thanh ồn ào không ngừng, làm người ta khó chịu, Tô Điềm Điềm nhớ mình đang ở phòng bệnh VIP, làm sao lại nghe được nhiều âm thanh như vậy?

Cô muốn mở mắt ra nhìn cho rõ, nhưng lại không có sức, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nặng nề ngất đi.

Người của đại đội cùng thanh niên trí thức đều trông mong mà nhìn đại đội trưởng, đại đội trưởng đột nhiên cảm thấy áp lực trên người thật lớn.

Người trong đội mấy năm này cũng đã chịu đủ mọi khổ cực, thân là đại đội trưởng nhiệm vụ trọng yếu là đảm bảo cho mọi người trong đội được ăn no. Không có quá nhiều do dự, hắn cắn chặt răng, “Đem con trâu này gϊếŧ đi, trâu bị bệnh chết nên đã đem đi chôn. Mọi người đều ăn, vậy nên đều phải ngậm chặt miệng của mình lại!”

Nói ra được những lời này, trong lòng của đại đội trưởng đã suy nghĩ kĩ, mỗi hộ ở đại đội Hồng Dương đều có quan hệ thân thích, còn thanh niên trí thức muốn về thăm người thân đều phải xin phép qua hắn, thịt là mọi người cùng ăn, ai dám nói bậy.

Nghe được lời đồng ý của đại đội trưởng, mọi người đều nhảy nhót hoan hô, mấy thanh niên khỏe mạnh nhanh chân nâng trâu đến nhà ăn của đại đội.

Tô Điềm Điềm đáng thương bị lắc qua lắc lại nâng đến nhà ăn, còn chưa biết gì.



Cô vẫn còn đang hôn mê, hệ thống lại đang nóng nảy, nó thật vất vả mới trói định được một ký chủ mà tính mạng lại sắp gặp nguy hiểm. Thanh âm của hệ thống vang lên bén nhọn đánh vào sóng điện não của ký chủ để cảnh báo, “Tô Điềm Điềm, Tô Điềm Điềm, ngươi nhanh tỉnh lại đi, ngươi mà còn không tỉnh, thì sẽ bị đem đi làm thịt đó.”

Muốn làm thịt ta? Đừng nói giỡn.

Bởi vì muốn làm thịt trâu, nên nhà ăn đã nấu một nồi nước lớn. trong phòng nóng hầm hập, làm Tô Điềm Điềm cảm thấy cực kỳ thoải mái, căn bản không muốn mở mắt ra, cô mơ mơ màng màng mà nghĩ, ai lại dám gϊếŧ người, nhất định sẽ bị tống vào tù, pháp luật quốc gia cũng không phải chỉ để trưng a?

Vì muốn xác định âm thanh trong đầu tới từ đâu, Tô Điềm Điềm vừa mở mắt đã bị một ánh sáng chói mắt chiếu đến.

Đây là….., Tô Điềm Điềm nỗ lực mở mở mắt ra, vừa lúc thấy một vị đại thẩm biểu cảm hung dữ, trong tay cầm dao tiến tới trước mặt cô.

Đại thẩm giống như là người thường xuyên làm việc này, giơ tay chém xuống không một chút do dự.

“Mu~~” một dao này chém xuống, đầu đều phải chuyển nhà?

Tô Điền Điền sợ hãi trực tiếp kêu thành tiếng, nghĩ mà sợ nên liên tục lăn vài vòng tránh xa người đang cầm dao. Thân thể nặng nề, đôi mắt mở lớn.

A a a a, có người vào nhà muốn gϊếŧ người.

Từ từ, hình như có chỗ nào không đúng…..Tô Điềm Điềm đột nhiên phát hiện, cô như thế nào lại chạy bằng bốn chân, còn giọng nói chính mình luôn tỉ mỉ chăm sóc, sao lại thành tiếng kêu vậy?

Tô Điền Điền cứng đờ giơ cái chân về phía trước, ân….Chân đất màu vàng hướng về phía mình vẫy tay.

Điên rồi điên rồi, đây nhất định là đang nằm mơ, nếu không sao mình lại xuất hiện ở nơi này, mình phải đi ngủ, ngủ một giấc dậy mọi chuyện vẫn như cũ không có chuyện gì xảy ra. Amen!

Tô Điềm Điềm đột nhiên mở to mắt, còn linh hoạt né tránh dao của minh.

Lệnh đại thẩm bị hoảng sợ, trực tiếp cầm dao lao ra ngoài, hô to, “Trâu sống lại rồi… sống…”

Tô Điềm Điềm vừa định tìm một chỗ để đi ngủ, âm thanh kỳ quái lúc nảy lại vang lên trong đầu.

“Xin chào ký chủ, hệ thống trâu thần, xin chân thành phục vụ ngài.”

Khụ khụ, hệ thống!

Tô Điềm Điềm cảm thấy thế giới này thật là huyền huyễn, chẳng lẽ mình bị trói định với hệ thống gì đó là sự thật?

Lúc này cô mới ý thức được hết thảy đều rất chân thật, phòng làm bằng đất, ghế dựa bằng gỗ, còn có bếp lửa đang cháy. cô không muốn tin mình chỉ ở phòng bệnh nói ra hy vọng của mình với tấm quảng cáo đó thì sẽ trở thành sự thật.

Tô Điềm Điềm ở hiện đại là một bạch phú mỹ, vừa mới tốt nghiệp đại học.

Chính là gần đây cảm thấy cơ thể không được khỏe, nên mới đến bệnh viện để kiểm tra, thế mà lại phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối.

Mà lão ba tiện nghi của mình bỏ tiền để mình ở một phòng bệnh cao cấp, Tô Điền Điền trong lúc vô tình nhìn thấy một tấm quảng cáo, bên trên có viết, có được hệ thống, mọi nguyện vọng và ước mơ của bạn đều trở thành sự thật.

Cô liền tò mò mà ở trên tấm quảng cáo viết lên nguyện vọng của chính mình, hy vọng mình có thể khỏi bệnh ung thư.

Nhưng mà…..

Tô Điềm Điềm do dự lên tiếng, “Hệ thống, hiện tại ta đang ở đâu?”

“Nguyện vọng của ký chủ là thoát khỏi căn bệnh ung thư đã hoàn thành, bây giờ là Hoa Quốc của thập niên 70, hiện tại ký chủ đang ở đại đội Hồng Dương, thân phận là một con trâu.”

Tô Điền Điềm cảm thấy sống không còn gì để luyến tiếc, “Trói định liền trói định đi, nhưng vì sao lại là một con trâu?”



Cô từng nghe ông ngoại kể, thập niên 70 chính là thời đại thiếu thốn vật tư, người đều ăn không đủ no, càng khỏi bàn đến cô bây giờ chỉ là một con trâu.

Tuy rằng ở hiện đại cô bị ung thư sống không được bao lâu nữa, nhưng so ra vẫn tốt hơn làm một con trâu.

lão ba tiện nghi của cô tuy cầm tiền lúc ở rể để cưới một người vợ mới, nhưng cũng không bỏ mặc cô. Tô Điềm Điềm là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, tình nguyện sống sung sướиɠ những ngày cuối đời, còn hơn là ở đây chịu tội. Nhìn xem vừa rồi vị đại thẩm kia còn cầm dao rõ ràng là muốn đoạt cái mạng nhỏ của cô.

“Ký chủ ngài chết đột ngột, thân thể của ký chủ đã bị đem đi hỏa táng.”

“Cái gì!”

Đường sống cuối cùng của Tô Điềm Điềm cũng đã không còn, không thể trở về hiện đại, mình chẳng phải cũng chỉ có thể ở lại cái nơi mà chim cũng không thèm ị này thôi sao?

Cô muốn ngồi xuống, chống cằm tự hỏi nhân sinh, đây đều là động tác mà mỗi lần cô gặp phải vấn đề khó khăn đều làm, nhưng mà hiện tại lại không có cách nào làm được……

Đối với một con trâu mà nói giơ chân lên cao cũng là một việc khó khăn, mặt Tô Điềm Điềm ngày càng đen lại.

Hệ thống hiểu được tâm trạng của ký chủ nên vừa giải thích xong liền nói lời dụ dỗ.

“Ký chủ trói định với hệ thống trâu thần, chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thu hoạch giá trị khen ngợi của người khác, thì có đổi vật phẩm trong cửa hàng của hệ thống, ta trộm nói cho ký chủ biết, thân thể cũng có thể khôi phục lại nga!”

Tô Điềm Điềm lập tức bị những lời nói này hấp dẫn.

Vì để ký chủ đồng ý, hệ thống có thể nói là đã hao tổn hết tâm huyết, còn trực tiếp mở cửa hàng vật phẩm cho ký chủ nhìn qua.

Sức lực vô địch: 5 điểm (một ngày làm việc) điểm tối đa là 100, viên uống phòng đói: 1 điểm (một ngày làm việc), da dày thịt béo: 6 điểm (một ngày làm việc) điểm tối đa 150, y thuật sơ cấp: 10 điểm (một ngày làm việc)

“Hệ thống chia làm 3 mức độ: sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Ở mức độ sơ cấp cửa hàng của hệ thống chỉ có những vật phẩm này, chờ đến khi lên được lên mức cao cấp hệ thống

Liền có thể đổi cho ký chủ một cơ thể của con người. Hệ thống sẽ phát nhiệm vụ hằng ngày, hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày sẽ thu được giá trị khen ngợi của người khác, ký chủ cần nỗ lực nga, cửa hàng muốn lên cấp tiếp theo cần 500 giá trị khen ngợi.”

Tô Điềm Điềm biết bây giờ cũng chỉ có thể sống như vậy, ai kêu tiện nghi lão ba của cô lại đem cô hỏa táng sớm như vậy làm gì, vì thế cô muốn nhanh chóng tìm hiểu thật kỹ hệ thống, rốt cuộc dây cũng là bàn tay vàng khi cô làm một con trâu.

“Ký chủ vì để giúp người hoàn thành tốt nhiệm vụ, ta đem ký ức của con trâu này truyền cho ký chủ.”

Tô Điềm Điềm, “...”

(Kích phát nhiệm vụ hằng ngày: Người của đại đội đang tới bên này, thỉnh ký chủ làm cho mọi người tin tưởng rằng ngài không phải xác chết sống lại, đồng thời chỉ ra kẻ đã ngược đãi trâu cho mọi người biết. Khen thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, giá trị khen ngợi: 4 điểm, ký chủ hãy cố gắng để trở thành một trâu thần đủ tư cách.)

Trong đầu Tô Điềm Điềm lúc này hiện ra một lão bà tử hung ác, đối phương không nhưng động thủ nhổ lông của nó mà còn thường xuyên cắt xén đồ ăn như khoai lang, cơm với nước của nó.

Tô Điềm Điềm thừa kế ký ức của con trâu, đối với nỗi đau tê tâm liệt phế khi bị nhổ lông rõ ràng trước mắt giống như chính bản thân cô đã trải qua,

Cô rủ mắt nhìn về phía bộ lông chỗ có chỗ không của mình, không biết bà ta phát điên cái gì vậy mà muốn nhổ một đống lông của mình để làm đế giày.

Thật là đáng giận!!!

Lấy lông của mình lót dưới chân của bà ta, tâm của trâu thật đau a.

Đột nhiên có rất nhiều tiếng bước chân tiến đến, Tô điềm Điềm không dám thả lỏng, sợ đại thẩm kia lại trở về để gϊếŧ chính mình!

Nhà bếp đã không lớn còn bị mọi người tụ tập lại một chỗ lại càng thấy nhỏ hẹp. Nhưng Đây đều không phải việc quan trọng, mà tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn con trâu nhàn nhã nằm trên mặt đất.