Chương 2: Sống Lại

Đại đội trưởng dẫn đầu đám người đi tới, khuôn mặt hắn đỏ bừng vì kích động, quay sang hỏi Lý Lão Đầu, "Lúc Nãy không phải ông nói nó không thể sống được nữa mà?"

Lý Lão Đầu cũng cảm thấy bất ngờ, đang định tiến lên xem kỹ lại tình trạng của con trâu.

Nhưng bị Tô Điềm Điềm tránh ra không cho ông ta sờ vào người của mình. Cô vẫn còn là con gái a, tùy rằng có lớp lông che lại thân thể, nhưng cũng không che giấu được sự thật là cô không có mặc quần áo.

Lý Lão Đầu không nghĩ tới con trâu này lại còn rất linh hoạt, làm thế nào cũng không chạm được vào nó, bộ xương già này của hắn cũng không nhanh nhẹn được như nó, nên đứng im không tiến lên để chạm vào nó nữa.

Thấy thế Tô Điềm Điềm mới từ từ đi lại gần bếp lửa, thân thể thả lỏng, hơi lạnh trên người cũng dần được thay thế bằng sự ấm áp, nhìn giống như rất vui vẻ, sau đó mới để lộ ra nơi bị người ta nhổ mất lông cho mọi người có thể thấy.

Lý Lão Đầu nhìn thấy trên thân thể trâu toả ra hơi ấm không còn bị lạnh như lúc nãy, làm cho đám lông trên người dính lại với nhau, thì đã đoán ra được nguyên nhân.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Lý Lão Đầu cười cười rồi nói, "Không có chuyện gì, nó chắc là do bị đông cứng lại vì lạnh, hiện tại được sưởi ấm liền không sao nữa."

Lý Lão Đầu cũng chỉ biết một chút về bệnh, cảm mạo thông thường còn có thể nhìn ra, còn để mà xem bệnh cho trâu, thì ông ta không làm được.

Đại đội trưởng cũng không nghĩ tới là do nguyên nhân này gây ra, bất quá cũng không sao, trâu không bị gì là tốt rồi.

Đã như thế, thì không thể gϊếŧ trâu làm thịt nữa, mọi người nghĩ vậy thì có không ít người đều nhẹ nhàng thở ra, bởi nhiều thời điểm trâu so với người còn quan trọng hơn.

Bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào mình, làm cho cô cảm thấy mình giống như miếng thịt mỡ mọi người đều muốn ăn.

Thông quá ký ức mà hệ thống cấp cho, Tô Điền Điền chỉ liếc mắt đã nhận ra hung thủ hại chết trâu. Cô thấy đại đội trưởng không chú ý đến chỗ da bị nhổ mất lông của mình thì có chút nóng nảy, liền đi vài bước về phía đại đội trưởng làm cho Lý Lão Đầu ở phía sau hoảng sợ kêu lớn.

Đại đội trưởng nghe tiếng kêu liền chú ý đến Tô Điền Điềm, mới thấy chỗ dưới bụng của Tô Điềm Điềm không biết bị ai nhổ mất vài đám lông lớn, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không nhận ra.

Ánh mắt ông ta nhìn lướt qua Bà Lưu đang đứng trong đám người thì lóe lên tức giận, "Nếu hiện tại trâu không có việc gì, vậy thì chúng ta nên bàn lại xem sau này nó sẽ do ai chăm sóc."

Lão Lưu nghe thấy thì ngượng ngùng nói, "Đại đội trưởng, trâu trước này không phải đều do ta chăm sóc sao?"

Sắc mặt đại đội trưởng xanh mét mang theo tức giận nói, "Thì ra trước này là do người chăm sóc, ta giao cho ngươi công việc nhẹ nhàng, không nghĩ tới đến lúc trâu thật sự gặp chuyện ngươi mới đến nói với ta, may mà nó không có chuyện gì, từ giờ về sau việc chăm sóc trâu không cần ngươi quản ."

"Đại đội trưởng, ta tuy không làm được việc gì lớn nhưng cũng cực khổ chăm sóc nó, ngươi sao có thể đối xử vậy với ta." Bà Lưu tất nhiên là không vui, bởi vì nhà bà ta là ba đời bần nông nên mới được phân cho công việc nhẹ nhàng này, bình thường lão già nhà mình phải dùng trâu chở người để được tính thêm công điểm.



"Ta còn chưa hỏi tội, bà còn ở đây kêu la, bà nói bà cực khổ chăm sóc, vậy sao trâu lại suýt nữa chết lạnh, lông trên người của nó sao có thể chổ có chổ không như vậy, nếu bà muốn nói không phải do bà, vậy làm sao vừa thấy bà nó lại hoảng sợ mà kêu lớn." Đại đội trưởng với vẻ mặt đau lòng nghĩ, cả đại đội chỉ có một con trâu này, thế mà còn không biết quý trọng nó, đến vụ cày ruộng năm sau lúc đó sẽ biết như thế nào là cực khổ.

( Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, đạt được khen thưởng: 4 điểm giá trị ca ngợi, còn được cộng thêm +1 điểm giá trị ca ngợi [đại đội trưởng cho rằng trâu vừa thông minh lại hiểu tính người] cố gắng học tập hằng ngày để trở thành trâu thần đủ tư cách )

Nhìn thấy Đại đội trưởng vì mình mà nói chuyện, Tô Điềm Điềm lại càng dùng đôi mắt đáng thương nhìn đại đội trưởng.

Càng làm cho đại đội trưởng cảm thấy trâu của đại đội mình rất thông minh, so với trước đây còn tốt hơn, tục ngữ nói rất đúng, đại nạn không chết, tất có phúc về sau.

Vì thế càng không có kiên nhẫn khi nhìn thấy bà Lưu, những người khác nhìn bà ta cũng không nhịn được lắc đầu.

Ai mà nghĩ bà ta có thể làm ra chuyện này, nếu không phải đại đội trưởng nhìn ra sơ hở, thì cả đại đội đều bị bà ta làm hại.

Bà Lưu thật sự đã chạm vào điểm giới hạn của mọi người trong đội.

Tô Điềm Điềm không bị đuổi ra khỏi nhà bếp, lại nhìn thấy trên người chỉ còn một chút lông, sợ cô lại bị động lạnh mà chết thật, nên mùa đông này sẽ luôn có người đốt lửa bên chuồng bò cho cô sưởi ấm.

Bên trong chuồng bò rất tối, buổi tối thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chuột kêu chít chít, không thể nghĩ ngờ đó chính là ác mộng.

"Ục ục….." âm thanh vang lên không ngừng từ bụng của Tô Điềm Điềm, cô mới nhận ra từ lúc đi đến thế giới này cô còn chưa được ăn thứ gì, thế mới nói những chuyện tốt mà từ hiện đại xuyên vào tiểu thuyết đều là gạt người.

Cô còn đang nghĩ mình là con trâu duy nhất ở đại đội, dù thế nào cũng sẽ không bị đối xử tệ, nhưng hiện tại cái tốt đâu không thấy mà trâu sắp bị chết đói thì là thật.

Trong lòng đang hy vọng mãnh liệt được ăn, đột nhiên cửa được người ta mở ra

Người đến là một cô gái có gương mặt tròn, làn da so với những người ở nơi này mà Tô Điền Điềm vừa thấy qua thì trắng hơn, nhưng không bằng được da của cô trước kia, vừa nhìn đã biết là một cô gái được nuông chiều.

Ai…. Hiện tại cả thân người của mình là một bộ lông màu nâu nhạt, lấy cái gì để mà so được với người ta?

Tô Điềm Điềm đứng nơi đó ánh mắt ưu thương mà nhìn đối phương.

Ánh mắt làm cho Chu Thúy Thúy tóc gáy dựng đứng, không biết vì sao lại cảm thấy ánh mắt của con trâu này giống như thành tinh vậy.

Chu Thúy Thúy cười nhạo chính mình bị hoa mắt, nhìn xem nó không phải vẫn chỉ là một con trâu thôi sao!

Cô ta bĩu môi không tình nguyện mà tiến lên, "Cha cũng thật là, một con trâu cũng xứng để ta mang đồ ăn đến."



Chu Thúy Thúy vốn còn đang muốn đi nhìn người mình thích, lại không nghĩ tới bị cha cô ta bắt đi cho trâu ăn, làm cô ta càng nghĩ càng tức giận.

Cô ta tức giận, trực tiếp ném cái sọt xuống đất, làm tro bụi toàn bộ đều bay đến chỗ Tô Điền Điền đang đứng.

"Mu!"

"Mu!"

Tô Điềm Điềm kêu lên sợ hãi, đôi mắt bị bụi bay vào không mở ra được, rất khó chịu! Đột nhiên dưới chân dẫm lên phải một thứ..

A….. tùy biết mình không thể mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn không nhịn được tức giận mà muốn hét lên?

Tô Điềm Điềm đơ người trong chốc lát, sau đó nhảy loạn khắp nơi trong chuồng bò.

Không biết con trâu này đã bao lâu rồi chưa được tắm rửa, trong chuồng còn chất đầy phân trâu, là do bà Lưu không có nghiêm túc quét dọn.

Tô Điềm Điềm tốt xấu gì cũng là cô gái được nuông chiều mà lớn lên, làm sao có thể chịu được hoàn cảnh này. Thật vất vả mới động viên tốt chính mình, lại bị hành động của Chu Thúy Thúy làm cho sụp đổ tinh thần.

Chu Thúy Thúy thấy con trâu càng ngày càng đến gần mình, hoảng sợ la lên, "Uy! Con trâu này mày phát điên cái gì vậy, mau dừng lại cho tao!"

Tô Điềm Điềm nghe vậy, lảo đảo vài bước để ổn định thân thể của mình, tỏ ra đã nghe thấy mà gật gật đầu, trong đầu nghĩ tuy đối với người làm hại chính mình dẫm phải phân trâu, lại còn hô to gọi nhỏ với mình rất là chán ghét, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống chi là một con trâu.

Tô Điềm Điềm cảm thấy lựa chọn thuận theo cô ta là đúng đắn, thật là rất đúng?

Chu Thúy Thúy thấy trâu thật sự đứng im, nghĩ là do tiếng quát của mình làm nó sợ, tùy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rất đắc ý.

Đôi mắt cô ta gần như khắc nghiệt mà trừng Tô Điềm Điềm, rống giận, "Nếu ngươi còn nổi điên, cô nãi nãi ta sẽ làm thịt người, thật là phiền."

Thình thịch thình thịch….Tô Điềm Điềm hơi hé miệng, nội tâm cũng run rẩy theo.

Thật là khi dễ trâu a, một lời không hợp liền muốn gϊếŧ chết.

Tình cảnh này cũng giống như trước đây mình gặp phải? Nhưng không người nào biết, lúc nh