Chương 11: Mua Đồ Ăn Ngon

Tô Điềm Điềm càng đau lòng, cô thật sự không muốn làm người tốt, chỉ muốn tiền, trời sinh cô chính là tục nhân!

Đi ra khỏi bệnh viện, Tô Điềm Điềm liên không có động lực, không muốn bước đi.

Hàn Thầm nắm dây thừng mà không kéo nó đi được, "Tiểu ngưu ngươi mệt không muốn đi nữa sao?"

Tô Điềm Điềm mất hứng nghiêng đầu đi, tiền tự dưng không còn, nỗi thống khổ này người khác không thể hiểu được.

Hàn Thầm miết tai nó liếc mắt một cái, cố ý thở dài, "Ai ~ ban đầu nghĩ là chuẩn bị cùng ngươi đi Cu²ng Tiêu Xã mua đồ ăn ngon, nhưng ngươi cảm thấy mệt, vậy chúng ta đi nhận đồ xong liền quay về thôi.

Ăn ngon!

"Mu mu!"

Tô Điềm Điềm nháy mắt đầy máu sống lại, ngượng ngùng xoắn xít đi đến trước mặt Hàn Thầm làm nũng.

Xem ở việc được ăn mà cân nhắc, cô liền miễn cưỡng tha thứ cho hắn.

—---

Số người tập trung ở Cung Tiêu Xã là nhiều nhất, lúc này cửa sổ bên ngoài đều đã vây đầy người,

Làm cho nơi này rất hỗn loạn, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cãi nhau.

Mùi bốc lên còn rất khó chịu, rất nhiều mùi trộn lẫn vào nhau ập vào trước mặt Tô Điềm Điềm.

Không hiểu sao lại đến nơi này, Tô Điềm Điềm trong đầu xuất hiện ý nghĩ không muốn đi vào, cô chỉ hận lúc này không có tay để che lại miệng với mũi, ghê gớm hơn là khi trở thành động vật, khứu giác sẽ bị phóng đại vô hạn.

Hàn Thầm kéo theo Tô Điềm Điềm vòng qua đám người, đi vào con đường rộng rãi thông thoáng, quầy hàng nơi này hoàn toàn không giống với chỗ lúc nãy nhìn thấy, ít người không nói, nơi này còn có cửa sổ nhỏ

Tô Điềm Điềm nhìn thấy bên trong có rất nhiều loại điểm tâm, đôi mắt liền sáng lấp lánh.

Bánh đậu đỏ, bánh bắp, bánh đậu xanh, bánh táo…..

Tuy rằng so với ở hiện đại thì không bằng, nhưng Tô Điềm Điềm vẫn chọn được mấy loại mình cảm thấy tốt.

Khuôn mặt của Tô Điềm Điềm đều dán lên cửa sổ, miệng nuốt nước miếng, trong đầu nghĩ thật muốn ăn a ~

"A!" Nữ nhân viên bán hàng ngồi bên trong nhìn thấy thì giật mình, không nói hai lời liền quát lớn, "Con trâu này ở đâu đến, mua cút đi nơi khác."

Tô Điềm Điềm "....." Bị nói như vậy liền mất hứng, đem bầu không khí đang tốt đều đuổi đi mất.

Tô Điềm Điềm nhìn về phía Hàn Thầm đem đầu đỉnh nhẹ vào cửa sổ.

"Mu.."

Ngươi đã hứa sẽ mua cho ta đồ ăn ngon, không được đổi ý đó.

Hàn Thầm gật đầu cười nhẹ nói, "Yên tâm, ta sẽ không quên."

Nữ nhân viên bán hàng từ bên trong đi ra, nhìn thấy người bên ngoài thì sửng sốt, "Thanh niên trí thức Hàn, ngươi sao không vào mà lại đứng ở bên ngoài?"

Cô ta nhanh chóng thu hồi biểu cảm khó coi trên mặt, không dấu vết mà chỉnh lại đầu tóc.

Nhân viên bán hàng này tên là Lâm Văn, cô ta là đối tượng được mọi người vây quanh, vì thế tâm tư cũng lớn hơn.

Tuy rằng biết đối phương là thanh niên trí thức, nhưng vẫn như cũ muốn cho đối phương thấy được mặt tốt của mình.

"Ta đến mua một chút điểm tâm" Hàn Thầm trên mặt hiện lên nụ cười giống như thường ngày.



Hắn không thích ăn điểm tâm, cảm thấy ngọt ngấy đến phát hoảng. Nhưng mà tiểu ngưu lại thích ăn, hắn còn cố ý đem lương thức đổi điểm tâm với mấy nữ thanh niên trí thức bên cạnh. Điểm tâm lúc trước trên đường đi vào huyện thành đã lấy ra đút cho tiểu ngưu bồi bổ hết rồi.

Vì sợ thanh niên trí thức Hàn hiểu lầm, Lâm Văn quét mắt nhìn qua Tô Điềm Điềm, bất đắc dĩ nói với Hàn Thầm, "Cũng không biết ai đem trâu để ở đây, chỗ này đâu phải là chỗ để trâu có thể đến phải không?"

Mu mu!

Tô Điềm Điềm, cảm khái!

Hàn Thầm sửng sốt, khóe miệng đang cong lên cũng dừng lại.

Lâm Văn nghe thấy con trâu kêu, liền giận sôi máu, quầy lưng về phía Hàn Thầm, trừng mắt nhìn cô.

"Súc sinh chính là như vậy, để ta đem nó đuổi đi. Thanh niên trí thức Hàn có thể đến đây một chuyến cũng không dễ dàng, muốn mua cái gì có thể nói với ta, ta sẽ đem đến cho a." Ngữ khí rất ôn nhu.

"Cái kia…..con trâu này là do ta mang đến."

Lâm Văn nghe vậy, không nói thêm được câu nào nữa, cười ngượng nói, "Con trâu này thật đáng yêu!"

( Chúc mừng ký chủ đạt được 1 điểm giá trị khen ngợi, hiện tại của ký chủ là 88 điểm giá trị khen ngợi)

Tô Điềm Điềm liếc mắt nhìnhìn Lâm Văn đang cứng đờ ở bên cạnh, chân thành mà cảm tạ lời khen trái lương tâm của cô ta.

Hàn Thầm mua điểm tâm ở Cung Tiêu Xã mỗi loại một ít, ở nơi này hiếm khi thấy người ăn xài phung phí như vậy.

Tô Điềm Điềm cọ đầu vào người Hàn Thầm , đây là sạn phân quan của cô, là một cái đùi vàng sáng chói, cô phải ôm cho thật tốt.

Lâm Văn nhịn không được nói, "Mấy thứ này đều mua hết sao?"

"Ta và tiểu ngưu đều thích ăn." Hàn Thầm vừa cười vừa vuốt lông của Tô Điềm Điềm.

Nghe được lời đáp của đối phương, Lâm Văn không bình tĩnh nổi, không nghĩ tới đối phương là một thành niên trí thức có tiền, điểm tâm mà cũng có thể đem cho trâu ăn, nghĩ đến nếu chính mình có thể gả cho đối phương, thì nhất định không phải chịu khổ.

Tự cho là như vậy, ý cười ở khóe miệng của Lâm Văn càng sâu hơn, còn chưa có chuẩn bị tốt liền từ bên trong quầy lấy ra hai miếng bánh đậu xanh cho Tô Điềm Điềm ăn.

"Vừa rồi không biết trâu là thành niên trí thức Hàn mang đến, nên đã nặng lời, đây là dùng để nhận lỗi, Cung Tiêu Xã có nhiều quy định, hành động vừa rồi của ta cũng là bất đắc dĩ. " Lâm Văn thái độ cường ngạnh, trực tiếp đặt bánh ở bên miệng của Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm nhìn về phía Hàn Thầm, cô là người hiện đại còn cảm thấy đối phương anh tuấn, càng miễn bàn đến mấy cô gái trẻ tuổi ở thời đại này. Trong đội đã có một Chu Thúy Thúy, ở huyện thành lại có thêm một nhân viên bán hàng.

Muốn cô nói lời hay cho mình, thì phải giống như bây giờ hiếu kính cô thật tốt, nói không chừng cô còn có thể làm hồng nương giúp đỡ cho.

Tô Điềm Điềm hít một hơi thật sâu, mùi vị thật mê người ~ đầu lưỡi vừa quét qua, hai miếng bánh đều cho không còn.

Lâm Văn có chút ghét bỏ đứng lên, nếu không phải là vì Hàn Thầm, cô ta mới không làm loại chuyện này đâu.

Ánh mắt Hàn thầm sâu kín mà nhìn Tô Điềm Điềm vừa ăn xong hai miếng bánh, thì ra không phải chỉ ăn mỗi đồ của hắn, nếu người khác cho tiểu ngưu vẫn ăn thật vui vẻ. Hắn còn tưởng rằng hắn đối với nó chính là độc nhất vô nhị.

Tô Điềm Điềm còn chưa ăn xong, liền cảm giác được tầm mắt khó chịu mãnh liệt của Hàn Thầm, còn tưởng rằng hắn không cao hứng khi mình ăn điểm tâm của nhân viên bán hàng đưa. Vậy nên không nhai nữa mà trực tiếp nuốt xuống.

Hàn Thầm thấy thế sắc mặt lại càng đen hơn.

Từ trong túi lấy ra tiền, khiến ánh mắt của Tô Điềm Điềm phát sáng càng mạnh, nhìn Hàn Thầm lấy ra phiếu định mức cùng tiền, thì trong lòng có chút ngứa ngáy khó chịu.

Thế nên dọc theo đường đi, ánh mắt Tô Điềm Điềm đều nhìn chằm chằm túi quần của Hàn Thầm.

Ánh mắt này muốn người khác xem nhẹ cũng không được, Hàn Thầm từ trong túi móc ra một xấp tiền quơ quơ trước mặt Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm ánh mắt không thể rời khỏi xấp tiền, tiền di chuyển đến chỗ nào thì ánh mắt sẽ theo đến đó.

"Ha ha!"



Hắn cười trầm thấp hai tiếng, còn không biết tiểu ngưu lại là một con trâu tham tiền.

Hắn móc thêm ra một xấp vừa hỏi, " Tiểu ngưu về sau còn ăn đồ ăn người khác cho sao?"

Tô Điềm Điềm, "Mu mu."

Hàn Thầm vừa nói vừa muốn thu hồi xấp tiền lại.

Làm Tô Điềm Điềm sợ tới mức nhanh chóng lắc đầu, thấy thế Hàn Thầm mới buông tha cho nó

Tô Điềm Điềm chân còn đang móc lấy tiền, rất rối rắm không biết mình nên để tiền chỗ nào?

Tiền ở trong tay chính mình thì mới an tâm được, Tô Điềm Điềm rối rắm một lúc, mới tìm thấy một cái khe hở trên xe trâu để nhét tiền vào, trở về cô liền đem tiền đi chôn.

Nhìn thấy hết thảy, vốn còn tưởng rằng tiểu ngưu sẽ đưa tiền cho hắn bảo quản, không nghĩ tới là hắn còn quá xem nhẹ nó.

Ở bưu cục nhận một bao đồ, Hàn Thầm liền dẫn trâu đến nơi đã ước định với mọi người.

Bời vì tới chậm, đến nơi thì mọi người của đại đội đã tới sớm tập hợp đông đủ.

Người phụ nữ lúc trước phát giận lúc này lại càng tức giận bất bình nói, "Thanh niên trí thức Hàn ngươi là người được giao nhiệm vụ kéo xe, hiện tại lại dắt trâu chạy khắp nơi, làm như thế thật không tốt đi!"

Hàn Thầm ôn hoà nói, "Vừa rồi cứu người nên chậm trễ, tôi cảm thấy cũng sẽ không thể thấy chết mà không cứu a."

Thái độ của Hàn Thầm như vậy, lại càng đối lập với thái độ hùng hổ dọa người của bà ta.

"Hừ!"

"Oa! Mẹ ơi! bao đồ của thanh niên trí thức Hàn lớn như vậy, trong khi nhiều người không có cơm trắng mà ăn, cậu lại mua nhiều điểm tâm như vậy làm gì a."

…….

Xe trâu lắc lư trở về đại đội, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng kinh ngạc cảm thán.

___________

Tác giả muốn nói:

Tiểu kịch trường: ban đêm

Trở về đại đội, Tô Điềm Điềm bắt Hàn Thầm phải cho mình điểm tâm mới bằng lòng thả hắn đi, trong đêm yên tĩnh, Tô Điềm Điềm vừa đào hố chôn tiền của mình xong.

Lại nhìn đống điểm tâm trên mặt đất.

Buổi tối hôm nay, bổn cung phải lâm hạnh tất cả, mưa móc đều dính hết.

Như vậy bắt đầu từ bánh táo mỹ nhân đi

Tô Điềm Điềm biến thành sói đói mà vồ đến ăn.

Thật thoải mái.

Ân ~

Tô Điềm Điềm nhắm mắt lại, liếʍ liếʍ môi hưởng thụ hương vị.

Mỹ vị, không thể tả nổi.

Ân ~