Chương 12: Quà Cám Ơn Cứu Mạng

Thật mau liền tới lập xuân, trời cũng không lạnh, đại đội trưởng cùng mọi người, cầm công cụ xuống ruộng cắt cỏ.

Hoa màu trong đất so với bất cứ thứ gì đều trân quý hơn, sáu tháng cuối năm đều dựa vào nó mà sống.

Lúc này là đầu tháng mười tiểu mạch đã mọc tốt, sức sống bừng bừng.

Bà Lưu cũng được phân cho một mẫu trong đó, mới nhổ cỏ được một lát trong ruộng tiểu mạch, liền không làm được nữa, xoa cái trán chảy đầy mồ hôi, eo lưng đau nhức không chịu nổi.

Bà Lưu đỡ eo, trong lòng giận dữ, chỉ cần nhớ tới công việc lúc trước của bà ta, bị cướp bởi một thanh niên trí thức từ bên ngoài đến, thì lửa giận liền bốc lên, công việc trước kia rất nhẹ nhàng, còn có thể trộm một chút khoai lang đỏ để cho người nhà ăn. Hiện tại tiện nghi chiếm không được không nói, lại còn bắt bà ta, một lão bà đã đống tuổi phải đi nhổ cỏ.

Nhà họ lưu bọn họ chính là ba đời bần nông a!

Chu Thúy Thúy ở bên cạnh ghi công điểm, thấy vậy không kiên nhẫn liền quát, "Bà lưu kia, bà còn muốn công điểm hay không?"

Bà Lưu lập tức ủ rủ, cầm lưỡi hái hung hăng cắt hai cái, chửi thầm cái đồ nha đầu chết tiệt gạt người kia!

Lúc này bên tai mọi người đột nhiên truyền đến một tiếng chuông thanh thúy, đem mọi người đang tập trung làm việc đều quay đầu lại nhìn, liền thấy được một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng chở theo phía sau là một ông cụ.

Bất quá thứ mọi người xem không phải là người mà là cái xe, xe đạp trong đại đội của bọn họ chỉ có nhà của đại đội trưởng là có một cái, đó là hồi môn của con dâu hắn, bình thường người khác muốn mượn đều không cho, thực sự là rất hiếm.

Chờ khi lại gần, mọi người đều khảo luận,

"Cái xe này ta thấy so với chiếc xe nhà đại đội trưởng còn tốt hơn."

"Kia có thể so sánh sao? Không phải ta nói nhà đại đội trưởng chứ, cái xe kia là đồ cũ."

Người trẻ tuổi xuống xe, hỏi Chu Thúy Thúy đang ngồi trên ghế ghi sổ sách, "Xin hỏi trong đại đội của các ngươi có người tên là Hàn Thầm phải không?"

"Ngươi là…."

"Cậu ấy là người đã cứu mạng ta, ta tới để cảm tạ cậu ấy, chúng ta chính là một đường tìm tới đây."

Người trẻ tuổi phía sau ông cụ cầm ra một đống thứ tốt, làm mọi người vây xem cực kì hâm mộ a!

Đặc biệt là bà lưu vừa rồi còn đang hận người ta, bây giờ trong miệng đều không có tư vị gì.

—--------

Cuộc sống bây giờ của Tô Điềm Điềm là dụ dỗ tiểu soái ca khen mình để lấy điểm giá trị khen ngợi, còn không để lại dấu vết mà giúp đỡ những người trong đại đội, vì thế giá trị khen ngợi đã được 150 điểm.

Lập xuân, mọi thực vật đều đã nảy mầm, nên đại đội không cung cấp đồ ăn cho trâu nữa, mà yêu cầu Hàn Thầm tự đi tìm

Hàn Thầm luôn luôn cho Tô Điềm Điềm ăn no, nên cô tự nhiên không nghĩ đến chuyện ăn cỏ dại

Tô Điềm Điềm phát hiện con người Hàn Thầm quả thực là một bảo tàng, hắn chẳng những đút cho mình ăn điểm tâm, mà cá nướng cũng sẽ đút cô ăn

Đại đội Hồng Dương có một con sông, có lẽ đã sớm không thể câu được cá, không nghĩ hôm nay Hàn Thầm lại bắt được!

Đôi mắt Tô Điềm Điềm tròn xoe nhìn cá nướng trong tay Hàn Thầm, miệng thì không ngừng nuốt nước miếng.



Hàn Thầm cười khẽ, hướng về phía cô vẫy tay.

Tô Điềm Điềm da mặt dày cọ đi qua, nghĩ muốn ăn cá.

Cô đem miệng há thật lớn, chờ đợi Hàn Thầm đút mình ăn.

Chờ một lúc lâu mà chưa được nếm được vị của thịt cá, có chút nghi hoặc chớp chớp mắt.

Hàn Thầm bình tĩnh chỉ chỉ vào cái đuôi của cô.

Tô Điềm Điềm "....."

Không nghĩ tới tiểu soái ca nhà ngươi lại có bộ dáng này. Vô thanh vô thức lại nhìn chằm chằm cái đuôi của cô.

Tô Điềm Điềm cá cũng không ăn, lập tức lùi về phía sau mấy bước.

Nhớ tới cảm giác lúc trước, Tô Điềm Điềm cảm thấy một trận thẹn thùng.

Hàn Thầm nhướng mày, nghị lực của tiểu ngưu còn rất lớn a, bất quá không sao, hắn thong thả xé xuống một miếng thịt cá, lắc lư trước mặt Tô Điềm Điềm, sau đó trực tiếp cắn xuống.

Hắn cười rất ôn nhu, "Thật là thơm, bên ngoài giòn bên trong mềm, tiểu ngưu thật sự không muốn ăn một miếng sao?"

Cô biết sai rồi không được sao, Tô Điềm Điềm đem cái đuôi đến trước mặt hắn, để đổi lấy một miếng cá nướng kia.

Ân ~

Tô Điềm Điềm đang ăn miệng liền cứng đờ, kịch liệt lắc lắc cái đuôi, nhà người muốn sờ liền sờ, có thể đừng làm các hành động khác được không?

Hiện tại mình chỉ là một con trâu, không tức giận không tức giận.

Cá rất mau đã ăn hết, Tô Điềm Điềm vừa định trở mặt không nhận người.

Đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một người một trâu đều có chút kinh ngạc, hiện tại không phải mọi người đều đã đi làm việc rồi sao?

Người đã đi đến cách đó không xa, dựa theo quy định của đại đội cá trong sông thuộc về của chung. Bây giờ muốn xoá hết dấu vết hiển nhiên không kịp, Hàn Thầm kéo kéo dây thừng của Tô Điềm Điềm chỉ về phía đống lửa nướng cá.

Tô Điềm Điềm ngầm hiểu, dùng thân thể to lớn của mình che lại, hoàn mỹ!

Người nọ là do đại đội trưởng kêu tới báo tin, vừa nhìn thấy Hàn Thầm cùng Tô Điềm Điềm liền thở hổn hển mấy cái, kêu bọn họ nhanh chóng đến nơi làm việc.

"Các ngươi sao còn đứng đó, mau đi a, mọi người đều đang chờ."

Hàn Thầm vẫn giữ nguyên nụ cười hỏi, "Có chuyện gì quan trọng sao?"

Người nọ, "Ngươi đến đó liền biết, là chuyện tốt! Còn có mang theo cả còn trâu này đi."

Tô Điềm Điềm biết chính mình mà động, thì nhất định người nọ sẽ phát hiện đống củi đang cháy, nhưng đứng im cũng không được, thật gấp chết trâu! Chân cô khó chịu nhịn không được giật giật.

"Dừng lại!"

Tô Điềm Điềm "....."



Cô cẩn thận nhìn về phái Hàn Thầm, chính mình không phải cố ý.

Người nọ gãi đầu, "Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"

Hàn Thầm, "Chắc là tiếng bơi của cá ở trong sông, đại đội trưởng không phải kêu chúng ta đi mau sao? Đi thôi!"

"Được rồi!"

Đạo cao một thước, ma cao một trượng, nhìn cái người trợn mắt nói dối này, Tô Điềm Điềm thật bội phục.

—------

"Thành niên trí thức Hàn cậu đã tới," người nói chuyện đúng là ông cụ mà Tô Điềm Điềm và Hàn Thầm đã cứu.

Ông cụ mặt đầy cảm kích bước nhanh tới, trong tay còn cầm một túi đồ bên trong còn có tiền, để làm quà cảm ơn với Hàn Thầm.

"Lão già tử, không phải ta đã nói không cần ngài cảm ơn hay sao?"

"Như vậy làm sao được, câu đã cứu đã mạng già này của ta không nói, cậu đi rồi ta mới biết tiền thuốc men đều là cậu trả."

"Lập Kiệt, nhanh lên thay cha nói lời cảm ơn, nếu không phải là do vợ của ngươi làm ta tức giận, thì sao ta có thể bị té xỉu?"

Vương Lập Kiệt rất xấu hổ mà gật gật đầu nói, " Đúng vậy, thanh niên trí thức Hàn nhận lấy đi, bằng không trong lòng chúng ta cũng không an tâm."

Đại đội trưởng, "Thanh niên trí thức Hàn cậu cứu người khi nào vậy?"

Ông cụ bắt lấy tay đại đội trưởng, "Đại đội trưởng, ông chính là biết cách giáo dục, người đại đội có tư tưởng giác ngộ cao."

"Nơi nào, nơi nào ~" đại đội trưởng được khen bỗng có chút lâng lâng.

Hàn Thầm bất đắc dĩ nói, "Kỳ thật người cứu ngài là một con trâu, nó túm ta kéo đến chỗ ngài, ta chỉ là tiện tay mà thôi, lúc đó mọi người đều nhìn thấy, như vậy đi, tiền thuốc men thì ta nhận, còn đồ thì ngài mang về đi."

"Mu ~"

Tô Điềm Điềm ngửi thấy mùi thơm, chạy lại dùng chân đá Hàn Thầm, thu một chút cũng được a.

Ông cụ lại càng nóng nảy, "Ta đã nghe nói qua, nên mấy thứ này là ta mang cho nó, cậu phải thay nó nhận lấy."

Nói đến cùng cũng không ai chính mắt nhìn thấy con trâu đã cứu người, nên ông cụ tưởng Hàn Thầm là đang nói lời đối phó với mình.

Từ chối không được, cuối cùng vẫn là đại đội trưởng quyết định giúp Hàn Thầm nhận lấy phần tâm ý tốt này.

Lúc ông cụ rời đi, còn dặn Hàn Thầm có việc gì cần giúp đỡ thì nhất định phải tìm ông.

Bà Lưu lại không nghĩ như vậy, nhìn đồ vật trong tay Hàn Thầm, tâm tư không ngừng xoay chuyển, nếu chính là con trâu do mình chăm sóc kia cứu, vậy những thứ tốt kia không phải là của nhà mình sao?

Tác giả có lời muốn muốn nói: bà Lưu lại có ý xấu.

Chương sau: làm một con trâu bị người nhớ thương