Chương 13: Làm Một Con Trâu Bị Người Ta Thương Nhớ

Ban đêm, trời tối đen không thấy mặt người, nhưng trong rừng cây lại truyền ra âm thanh.

Lý Nhị Hoa dừng bước chân, vẻ mặt khẩn trương hỏi, "nương, chúng ta thật sự phải đi đến đó sao?"

"Lão nương thấy ngươi đầu óc chắc là bị lừa đá, trách không được lại bị con trai của ta ghét bỏ, ngươi không nghe lời,² ta sẽ kêu hắn hưu ngươi." Bà Lưu bị Lý Nhị Hoa dò hỏi thì rất bất mãn.

Lý Nhị Hoa thở dài một hơi nhanh chân đuổi kịp liền nói, "Nương, trực tiếp đi như vậy không tốt, người xem này….."

Rừng cây không có lấy một người , nhìn rất khủng bố.

Không phải cô ta mê tín, mấy năm trước nơi này còn có người chết a!

Bà Lưu lòng dạ cay nghiệt cũng không cảm thấy sợ, rì rầm một tiếng, "Nói ngươi ngu xuẩn cũng không sai, người trong đội đều đã ngủ, nếu để cho bọn họ thấy ta và ngươi đến chuồng bò, chẳng phải trộm gà không được còn mất nắm gạo sao."

Lý Nhị Hoa, "Vẫn là nương khôn khéo."

—------

Chi nha ~

Cửa mở ra, quả nhiên thấy một con trâu đang ngủ như chết. Bà Lưu rất vừa lòng mà gật đầu, không uổng công bà ta cố ý trộn thuốc ngủ vào cỏ.

Ông cụ mang đến rất nhiều đồ trong đó còn có cả sữa mạch nha, Tô Điềm Điềm trước khi ngủ đã uống một chén, trong lúc ngủ mơ đều thỏa mãn mà chép miệng.

"Nhị Hoa, Lấy đồ vật của lão nương mang tới ra đây." Ánh mắt của bà ta lóe lên tia âm hiểm.

"Nga" Lý Nhị Hoa vội vàng đáp lại, từ phía sau lấy ra một cây gậy bằng gỗ, run rẩy mở miệng, "Nương, cả đại đội chỉ có một con trâu này, vạn nhất xảy ra chuyện gì……"

"Ai kêu ngươi đưa gậy cho lão nương, ta kêu ngươi mang châm theo đâu!"

"Ở đây, đưa …."

Bàn tay bà Lưu vừa gầy lại nhăn nheo cầm cây châm, nhìn rất khϊếp người.

"Có thể có chuyện gì, bất quá chỉ là bị đâm vài cái, lão nương cũng đã thử làm vài lần, chờ lần này làm tốt, ta sẽ cho đại đội trưởng nhìn thấy bộ mặt thật của thanh niên trí thức kia."

Nhưng bà ta lại không thể nghĩ được, Tô Điềm Điềm sao lại có thể giống những con trâu khác.

Từ lúc Bị Hàn Thầm kiều dưỡng, thì cô sao phải ăn cỏ làm gì nữa?

Cỏ mà Hàn Thầm tìm được đều để làm nệm và gối ngủ cho nó.

m thanh bén nhọn mười phần trung khí vang lên, làm Tô Điềm Điềm trong ngủ say bị đánh thức.

"Mu ~"

Ai vậy, làm gì vậy!

Tô Điềm Điềm đang mê man liếc mắt một cái liền có chút ngốc…. Có người đột nhập nhà của trâu.

Hơn nữa đêm không ngủ mà chạy đến nơi này, nhìn liền biết không phải là dạng tốt lành gì.

"Nhị Hoa, ta giống như nghe thấy tiếng trâu kêu." Bà lưu lảo đảo vài cái.

"Nương……nương, hình như ta cũng nghe thấy."

Tô Điềm Điềm lại kêu mu mu hai tiếng, xoay người giả vờ ngủ, nhìn giống như thật sự vô hại.



Bà Lưu vỗ vỗ ngực, thì ra là nó ngủ mớ.

"Nương, ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nếu không chúng ta trở về đi."

Bà Lưu liếc mắt trừng cô ta một cái, "về cái gì mà về, thật không phóng khoáng! Trách không được đến cả trượng phu của mình cũng không quản được. Chỉ là một con trâu mà cũng phải lo lắng đề phòng."

"Ngươi tới đâm, ta nói ngươi đâm người liền động thủ."

Bà Lưu dùng tay ấn chặt Tô Điềm Điềm, Lý Nhị Hoa cầm cây châm từng bước đi đến chổ Tô Điềm Điềm đang nằm.

"Đâm vào đầu nó, chỗ đó dễ thấy nhất, đến lúc đó ta sẽ làm như không cẩn thận để đại đội trưởng nhìn thấy. Lão nương bất quá chỉ lấy một chút lông của nó, còn thành niên trí thức kia chính là trâu không nghe lời liền xuống tay đâm nó."

"Thật chịu không nổi, hệ thống ta muốn đổi một phần sức lức lớn (dùng một ngày)."

"Đổi thành công, điểm giá trị cả ngợi hiện tại của ký chủ là: 145 điểm"

Cây châm đâm tới phát ánh sáng chói mắt, làm Tô Điềm Điềm không mở nổi mắt của mình,

Đồ vật của hệ thống quả nhiều bất phàm, Tô Điềm Điềm toàn thân đều tràn đầy sức lực.

Thời điểm Lý Nhị Hoa sắp đâm đến, Tô Điềm Điềm khóe miệng nở một nụ cười giảo hoạt, dùng một chân kéo lấy góc áo của bà Lưu đến trước người cô!

Bà Lưu hoàn toàn không chút chuẩn bị nào, đã phải cùng trâu đối mặt.

"A ~"

"Đau chết lão nương."

Lý Nhị Hoa, "????"

Tô Điềm Điềm đứng lên, chân còn kéo theo thân thể của bà Lưu.

Bị cô coi như là đồ chơi, vứt lên vứt xuống.

Bà Lưu như thế nào cũng nặng mấy chục cân, còn trâu này quả thực không bình thường.

Tô Điềm Điềm nâng cằm, biểu cảm siêu hung dữ, "Mu mu…."

Lão bà đứng châm đâm cô, còn định vu oan cho tiểu soái ca, đem mình khi dễ đã không nói!!! Hàn Thầm là một người chăm sóc hoàn mỹ, Tô Điềm Điềm sẽ không vứt bỏ hắn.

Hừ

Bà Lưu tức hộc máu phân phó Lý Nhị Hoa, "Tức chết ta, để cho ta đâm, dám đem lão nương làm đệm lưng."

Tô Điềm Điềm giơ chân hướng Lý Nhị Hoa để cho cô ta biết khó mà lui.

______________________

Con sợ

Lý Nhị Hoa luống cuống, vừa rồi đâm phải mẹ chồng chuyện này sợ bà sẽ không bỏ qua cho cô ta, với lại con trâu này còn rất lợi hại.

"Lý Nhị Hoa, ngươi không báo thù cho ta, lão nương sẽ kêu con trai ta hưu ngươi."

Bà Lưu thê lương kêu to, Tô Điềm Điềm rất bất mãn, ngươi còn không biết sai, ta lại đến….

"A ~"



Lý Nhị Hoa hô to một tiếng, nhắm chặt mặt, trong tay cầm cây châm nhắm chuẩn thời cơ nhanh chóng hướng về phía Tô Điềm Điềm mà đâm, ta đâm, ta đâm….

Lý Nhị Hoa liên tiếp đâm vài cái.

"A a a.."

Tô Điềm Điềm không nghĩ tới Lý Nhị Hoa sẽ dùng lực lớn như vậy, cô vừa mới đem bà Lưu kéo qua, liền thấy đối phương dùng sức đâm trâu.

Không nghĩ Lý Nhị Hoa còn dám tới, cho nên tình thế cấp bách thời điểm kéo bà lưu qua làm mặt của bà ta hướng về phía trước, nên mặt bà ta bị chọc thành ba cái lỗ.

Tô Điềm Điềm nhìn cũng cảm thấy đau theo, ai……Mình thật là quá may mắn.

Đây gọi là tự làm tự chịu, cô chỉ là một con trâu cái gì cũng không biết

Lý Nhị Hoa cảm thấy không đúng, vừa mở mắt ra nhìn, sợ tới mức cây châm cầm trong tay cũng làm rớt xuống đất.

Cô ta run run nói, "Nương….nương, con không phải cố ý."

"Lý Nhị Hoa, ngươi được việc thì ít mà làm hỏng việc thì nhiều, lúc đâm tới phải nhìn cho đúng nha."

Bà ta che lại khuôn mặt đang chảy máu của mình, không nhịn được mà kêu rên.

Trên mặt có ba cái lỗ cùng lúc không thể che hết được, rất nhanh khuôn mặt bà ta đều là máu, nhìn rất đáng sợ, giống như lệ quỷ bò từ địa ngục ra.

Máu còn suýt chút nữa chảy lên trên người Tô Điềm Điềm, cô nhanh chân ném bà ta quá một bên, trên người bị bẩn, tiểu soái ca nhất định phải giúp cô tắm rửa, nghĩ lúc tắm rửa cô lại cảm thấy thẹn thùng a!

Bà Lưu thoát khỏi không chế của Tô Điềm Điềm, ánh mắt nhìn như muốn ăn thịt người đến nơi.

Hai mắt bà ta đỏ bừng, trên trán mồ hôi chảy ra to bằng hạt đậu, không màng đến vết thương của mình còn đang chảy máu, liền bắt lấy đôi tay của Lý Nhị Hoa hỏi, "Châm đâu, mau đưa châm cho ta."

Lý Nhị Hoa sợ tới mức không dám cử động,

"Rơi trên mặt đất."

Tô Điềm Điềm thật hoài nghi tinh thần của bà ta không được bình thường, làm trâu cũng thật khó khăn, đến ngủ cũng phải lo lắng bản thân mình gặp nguy hiểm.

Bà lưu sờ lung tung trên đất, đột nhiên từ trong đất lôi ra được một vật.

Tô Điềm Điềm cắn môi, nhìn thấy thế liền không thể bình tĩnh nổi, "Mu mu!"

Mau buông ra, đó là tiền của ta.

Lý Nhị Hoa, "Nương, nơi này là chuồng bò, tại sao lại có mười đồng tiền?"

Bà Lưu cũng bình tĩnh lại, ánh mắt lóe lên vài cái, sau đó liền chậm rãi bỏ tiền vào túi của mình

Tô Điềm Điềm, "Mu mu!"

Đồ không biết xấu hổ, tiền của một con trâu mà cũng lấy, ta muốn cùng ngươi đánh đến ta sống ngươi chết.

Tô Điềm Điềm nhanh chóng tiến lên kéo ống quần của bà ta không buông.

Bà ta bị trâu kéo lấy liền nói, "Lý Nhị Hoa lấy gậy lại đây, lão nương phải dạy dỗ thật tốt còn súc sinh này."

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Điềm Điềm: nhất định là do đào không đủ sâu, nên tiền riêng của ta mới bị lấy đi.