Chương 14: Bắt Được

Mu mu

Tô Điềm Điềm túm chặt lấy bà lưu mà không cần tốn sức.

Bà ta dù muốn đánh cô nhưng đều đánh hụt.

Cho đến lúc bà ta thở không ra hơi vì quá mệt mỏi, cũng chưa làm Tô Điềm Điềm rơi nữa sợi lông.

Tô Điềm Điềm cảm thấy mình thật thông minh, bất quá việc cấp bách lúc này là phải đem tiền của mình cướp về.

Nàng ở nơi này chỉ có chút tiền riêng đó, biết vậy đã đưa cho Hàn Thầm giúp mình bảo quản rồi.

Tô Điềm Điềm tức giận Nga ~

Cô thẳng tắp nhìn chằm chằm túi của bà ta, đôi mắt mở lớn mà nhìn

"Ngươi…ngươi muốn làm gì?" Bà ta nhìn thấy thế liền cảnh giác

Tô Điềm Điềm vừa động, cô dùng chính sức trâu của mình đem bà ta đẩy ngã xuống đất, giơ chân lên ở trên người đối phương sờ soạng, cùng cái túi của bà ta đấu tranh.

Tô Điềm Điềm được hệ thống cải tạo qua, nên sức lực rất lớn, dù chỉ là sờ soạng nhưng cũng khiến người ta đau đớn.

Bà Lưu khàn giọng kêu lên thảm thiết, "Ông trời ơi, đây là tạo nghiệp gì a, ta phải chịu vũ nhục này, để súc sinh bò lên trên đầu, trong sạch cũng khó giữ được!"

Tô Điềm Điềm chớp mắt, bà ta sao có thể làm ác nhân cáo trạng trước hả? Rõ ràng là bà ta khi dễ trâu trước có được không. Lại nói cô cũng không có khi dễ bà ta, bà ta cũng đã là bà thím trung niên, còn mình hiện tại chỉ là một con trâu, nhưng cũng là một con trâu xinh đẹp trẻ trung.

Tô Điềm Điềm vẫn là rất có tự tin, không thấy Hàn Thầm cũng bị cô bắt được sao.

Tô Điềm Điềm chọc chọc bà ta, nghĩ thật là không biết thưởng thức.

"Ai da, đau chết lão nương."

Lý Nhị Hoa thấy bà bà từ trước đến này đều là người hung ác, bây giờ lại thảm như vậy, không nhịn được lùi về phía sau vài bước, lắp bắp nói, "Nương…nương…."

Bà Lưu như tìm được nơi để trút giận, liền chửi ầm lên, "Lý Nhị Hoa ngươi là cái đồ đàn bà thúi, lão nương ở đây chịu tội, ngươi lại ở đó xem náo nhiệt, ngươi chính là đồ bất hiếu!"

"Lão nương trở về sẽ để con trai ta hưu ngươi."

Lý Nhị Hoa nghe thấy vậy liền nóng nảy, "Nương, ta đây liền qua cứu người."

Tô Điềm Điềm thong thả sờ soạng tìm tiền, rốt cuộc lúc cô đang còn áp chế đối phương thì cũng đã thấy tiền của mình,

Cô lập tức dùng miệng ngậm lấy, mũi hít hít xung quanh đều có hơi tiền, đáng chết mùi này thật mê người.

Tô Điềm Điềm từ nhỏ đã biết, không có cái gì so với tiền tốt hơn.

Lão cha của cô lúc trước vứt bỏ mối tình đầu, vì tiền mà cùng mẹ cô kết hôn.

Tuy rằng chỉ là trâu, nhưng cũng là một con trâu có chí hướng, không phải ở hiện đại sủng vật cũng có thể tự mình mua đồ sao, cô cũng có thể.

Tô Điềm Điềm vốn dĩ không đem Lý Nhị Hoa để ở trong lòng, không nghĩ đối phương không rên một tiếng cầm gạch ném qua, đúng lúc Tô Điềm Điềm đang lấy tiền.

Tô Điềm Điềm, "!!!"

Theo phản thì liền lấy bà Lưu đang ở dưới người của mình ra che chắn.



"A ~"

Tô Điềm Điềm nhanh chóng đem lỗ tai che lại.

Thanh âm rất lớn, bởi vì bị bất ngờ không có phòng bị, nên căn bản không có áp chế tiếng hét.

Bà Lưu bị ném trúng chân, lúc này muốn di chuyển cũng không được, thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt vang lên tiếng đứt gãy.

Tô Điềm Điềm "...." Kỳ thật cô không phải cố ý.

Lý Nhị Hoa cuống quýt tiến lên, "Nương, nương người có sao không?"

Bà Lưu đau đến nỗi nói không nên lời, "Lão nương lúc trước như thế nào lại chọn người làm tức phụ của Lưu gia."

Động tĩnh ở chuồng bò rất lớn, tiếng kêu thảm thiết cũng âm thanh của trâu phát ra lúc nửa đêm rất quỷ dị làm mọi người không dám đi ngủ.

Hàn Thầm căn bản còn chưa ngủ, nghe được tiếng kêu ở chuồng bò truyền tới, tùy tiện mặc quần áo liền đi ra ngoài.

Khi Hàn Thầm ra ngoài, người ở đại đội đều tụ tập đông đủ ở đây.

Đại đội trưởng thấy hắn thì chào hỏi, liền đưa cây gậy trong tay đưa cho hắn.

Mỗi người thành niên trong đại đội đều cầm vũ khí, lưỡi hái, dìu… đều có cả

"Đại đội trưởng chúng ta nhanh đi qua đi, ta sợ chậm …" Hàn Thầm nắm tay đặt trên miệng ho nhẹ một cái, liền thúc giục, tiểu ngưu của hắn yếu ớt như vậy, thật làm người

Ta lo lắng!

Đại đội trưởng đối mặt với Hàn Thầm thái độ hoà hoãn không ít, "Được, không biết người nơi nào, dám đến đại đội của chúng ta trộm trâu, phải cho hắn biết sự lợi hại của chúng ta, tất cả mọi người đều phải lên tinh thần cho ta."

Mọi người đều hô, "Được"

Mọi người mênh mông cuồn cuộn đi đến chuồng bò, vừa đến gần liền nghe được.

"Đánh cho ta, đánh nó cho ta."

"Đánh bên phải, bên trái, bên phải,"

Hàn Thầm rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, bước nhanh tiến vào chuồng bò.

Bà Lưu chịu quá nhiều tội, cũng không dám tin tưởng Lý Nhị Hoa nữa, nhưng đã tới đây một chuyến, cũng không nghĩ đi tay không mà về.

Lần này bà ta học khôn, dứt khoát tìm một góc trốn vào, chỉ huy Lý Nhị Hoa.

Tô Điềm Điềm thầm mắng đồ bà già xảo quyệt, đối mặt với bà ta cô có thể không chút cố kỵ, nhưng với Lý Nhị Hoa thì không như vậy được, bởi vì cô ta còn đang mang thai

Tô Điềm Điềm không phải là người tàn nhẫn, nên chỉ có thể tránh né, không nghĩ tới lại càng cho bà ta khí thế.

Chuồng bò không có ánh sáng, nhưng cũng có thể nhìn thấy người.

Khi Hàn Thầm tiến vào, không khí liền lâm vào yên tĩnh.

Bà Lưu sợ hãi kêu lên, "Hàn Thầm!"

Tô Điềm Điềm, "Mu mu!"

Tô Điềm Điềm ủy khuất ba ba chạy đến trước mặt Hàn Thầm kêu, "Mu mu mu…"



Thật rất đáng giận, hai nữ nhân này tới đây để giật tiền của trâu.

Hàn Thầm nhìn biểu hiện này của tiểu ngưu xem ra là bị khi dễ, sắc mặt rất khó coi, khí thế quanh thân làm mọi người khϊếp sợ.

Bà Lưu đối mặt với ánh mắt thanh niên trí thức này, cả người đều mơ hồ sợ hãi

Tô Điềm Điềm trước này còn chưa thấy bộ dạng này của Hàn Thầm, liền chủ động cọ cọ hắn.

Hàn Thầm, ngươi không sao chứ?

Hàn Thầm nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của nó, trong lòng liền mềm mại.

"Các ngươi thật to gan, dám ngược đãi trâu của đại đội."

Bà Lưu còn chưa biết có rất nhiều người đang ở bên ngoài, còn ngang ngược nói, "Lão nương ngược đãi thì sao? Ngươi đi cáo trạng đi, xem họ tin ngươi hay tin ta, ngươi chỉ là một thanh niên trí thức từ bên ngoài đến vênh váo cái gì!"

Tô Điềm Điềm không thể nghe được lời nói của bà ta khi nó chuyện với Hàn Thầm, nháy mắt xù lông, đang muốn đi lên dạy cho bà ta một bài học.

Lại bị Hàn Thầm vuốt lông trấn an, vuốt không nặng không nhẹ, thật thoải mãi ~

"Bà Lưu phải không, ta còn không biết ngươi ở đại đội lại có năng lực như vậy."

Bà Lưu thân thể cứng đờ, là tiếng của đại đội trưởng.

Cửa chuồng bò bị mở rộng ra, đứng ở bên ngoài đều là người.

Lần này xong rồi…

Tô Điềm Điềm thấy nhiều người như vậy có chút hoảng, hiện tại mình còn đang ngậm 10 đồng tiền, ở thời đại cũng không phải là số tiền nhỏ.

Những người này sẽ không phải vì thấy tiền mà nổi lòng tham, đoạt tiền của trâu chứ, Tô Điềm Điềm cảm thấy tiền riêng của mình tùy thời sẽ bị lấy đi.

Không được, không được.

Tô Điềm Điềm kịch liệt tránh đi bàn tay đang vuốt lông cho mình, không đợi hắn hỏi, liền dùng cái miệng đang ngậm tờ 10 đồng chạm vào tay hắn.

Hơi thở ấm áp làm cho Hàn Thầm trong nháy mắt cứng đờ, khi phản ứng lại thì mới thấy trong miệng của tiểu ngưu đang ngậm cái gì, mà nhất định phải nhét vào tay hắn.

Vừa lấy ra nhìn, thì ra là tiền hắn cho lúc trước.

Tô Điềm Điềm ngước đôi mắt tròn xoe, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm hắn, "Mu mu."

Tiền riêng của ta trước đưa ngươi cầm, không thể để bị người khác nhớ thương, ở niên đại này, đào một cái hố chôn xuống cũng không an toàn.

Nảy giờ vì quá tối nên Hàn Thầm chưa thấy được, không nghĩ tới trong miệng tiểu ngưu vẫn luôn ngậm tiền, nhíu mày thấp giọng giáo dục, "Tiểu ngưu làm như vậy rất bẩn, sau này không được ngậm tiền trong miệng."

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau: làm một con trâu cứu nữ chủ.

Chương tiếp sẽ viết tiếp kết cuộc của Bà Lưu

Nguyên nữ 9 sẽ chính thức lên sân khấu, n9 nguyên bản là tiểu thư con vợ lẻ ở cổ đại.